Hai mắt Cố Ngọc Vy sáng rỡ lên, cô ấy cứ tưởng là dáng người Hứa Trúc Linh quá gầy yếu không thể mặc nổi chiếc áo cưới đó nhưng bây giờ có vẻ cô ấy lo hơi thừa.
“Lấy cho cô ấy một đôi giày cao gót.”
Nhân viên cửa hàng làm theo.
Hứa Trúc Linh mang đôi giày cao gót vào, cô cao hơn một mét sáu nên khi mang giày vào lại có cảm giác khí thế hơn nhiều.
Cô cực kì gầy, trên người chẳng hề có một vết sẹo nào nhưng nhìn đi nhìn lại thì cũng không phải là kiểu mình hạc xương mai, gầy như que củi. Trông cô có da có thịt hơn nhiều, mềm mại sờ rất đã.
Trông thì gầy tong gầy teo nhưng sờ vào có thịt là câu để tả về Hứa Trúc Linh.
Chiếc váy cưới cúp ngực để lộ bờ vai nhỏ nhắn.
Ôm sát vào cũng có độ cong nhất định, trông to tròn hơn nhiều.
Cố Ngọc Vy đi tới trước gương nói: “Xem xem, nếu như trang điểm tạo hình thật cẩn thận sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều. Ánh mắt của anh tôi không tệ tí nào, tìm được một cô gái nhỏ xinh đẹp thế này, chắc chắn sau này con hai người sẽ là một tổ hợp gen rất tuyệt!”
“Thế ư? Cậu có đang đùa tôi không đấy?”
“Ngày nào cậu cũng nhìn bản thân mình nên tất nhiên là không nhận ra được. Cậu còn đẹp hơn Hứa Đan Thu nhiều, không biết mắt mũi Hứa Đức Thắng mù lòa kiểu nào nữa, ông ta muốn làm giàu bằng Hứa Đan Thu rồi lại vô tình quên mất một đứa con gái đáng tiền hơn rất nhiều! Kiếp trước cậu có thiếu tiền anh trai tôi không mà kiếp này lại xui xẻo gặp phải anh ấy thế?”
“Anh cậu nghe cậu nói thế chắc chắn sẽ tét mông cậu đấy!”
“Suyt, cậu đừng nói cho anh ấy biết chuyện này nhé, đây là bí mật của chúng ta đấy!” Cố Ngọc Vy căng thẳng nói: “Đúng rồi, chúng ta mau chụp hình đi!”
“Không mua thì không được chụp đâu, đây là nguyên tắc.”
“Tôi mua rồi!”
“Khi nào thế?”
“Ngay bây giờ.” Cố Ngọc Vy hành động nhanh đến nỗi đáng sợ, nhanh chóng quẹt thẻ trả tiền, Hứa Trúc Linh còn chưa kịp ngăn cản.
Cố Ngọc Vy và cô chụp hai tấm hình gửi cho Cố Thành Trung, gửi xong lập tức tắt máy và tiện thể tắt luôn cả điện thoại của Hứa Trúc Linh.
“Cậu làm cái gì thế?” “Chờ người nào đó mời chúng ta ăn cơm!” Cố Ngọc Vy ngồi trên sô pha bàn bạc xem mình nên mua chiếc nhẫn kim cương nào, còn phải kiểm tra giá.
“Mua cả hai chiếc luôn là được, đeo hết cả hai ngón áp út luôn!”
“Thông minh!”
“Lát nữa về phải kéo Nguyên Doanh đi xem nhẫn, tôi muốn dùng thứ này để giam anh ấy lại cả đời!”
“Cậu với bác sĩ Doanh đi mua nhẫn thì tôi không phản đối nhưng khi nào thì tôi mới được cởi chiếc váy cưới này ra? Chúng ta mua xong hết rồi cơ mà?”
“Chờ một chút đã, không biết gì hết trơn.” Cố Ngọc Vy cưới bí ẩn.
Một lát sau, bên ngoài có tiếng động cơ ô tô.
Cố Ngọc Vy nhìn lướt ra ngoài và chọc tay Hứa Trúc Linh: “Nhìn kia, chú rể của cậu đến đây rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì hơi khó hiểu quay đầu lại nhìn thì trông thấy Cố Thành Trung vội vàng đi tới.
Anh vừa vào tới đã trông thấy Hứa Trúc Linh đang mặc váy cưới, tim anh chợt đánh mất đi một nhịp.
Đây là cô vợ chưa cưới còn chưa kịp lớn của anh đấy ư?
Anh cứ tưởng rằng Hứa Trúc Linh vẫn chưa trưởng thành hết, tạm thời anh vẫn chưa phải nhịn vất vả lắm.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào cô đã trổ mã và trưởng thành xinh đẹp như thế.
Cô như một nụ hoa đang chờ đến ngày nở rộ và bây giờ đã nở thành một đóa hoa dành dành.
Vẻ đẹp của cô không thích hợp với những loài hoa quá đỗi rực rỡ, cô thanh lịch tao nhã hơn nhiều, cô sẽ không hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ngay từ ánh nhìn đầu tiên nhưng con người ta cũng không thể phớt lờ cô như người vô hình.
Vẻ đẹp của cô có thể đánh bại mọi tiêu chuẩn đánh giá!
Hứa Trúc Linh thấy anh đến đây thì cực kì ngạc nhiên, Cố Ngọc Vy chắc chắn rằng khi anh nhìn thấy bức ảnh thì sẽ vội vàng chạy tới đây như thế ư?
Anh cũng khá là chờ mong nhỉ?
Tim cô bắt đầu đập thật nhanh như chú nai con đang nhảy loạn.
“Sao anh lại tới đây thế?”
Cố Thành Trung không trả lời mà chỉ đi thẳng về phía cô.
Ánh mắt anh nóng rực như lửa dán chặt vào người cô khiến Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Em… Mặc thế này có kì lắm không? Em biết mà, em đi thay ra ngay…”
Hứa Trúc Linh xoay người định vào trong phòng thay quần áo, không ngờ cô vừa mới xoay người thì Cố Thành Trung đã giữ chặt tay cô lại và kéo lấy cô.
Cô ngã vào lồng ngực anh và đôi tay ấy đã ôm ghì lấy cả người cô.
“Không kì lạ một tí nào, đẹp lắm, chỉ là anh chưa kịp hoàn hồn lại thôi.”
“Hì hì, anh tôi đã hạnh phúc đến nỗi đầu óc choáng váng ngất ngây rồi! Hai người thong thả tâm sự quấn quýt với nhau nhé, em đi thay quần áo và chờ hai người trên xe. Tôi nhất định phải ăn một bựa thật thịnh soạn, đây chính là công lao của tôi cơ mà. Nếu không ấy hả, anh ấy phải đáng thương chờ đợi thêm một năm rưỡi nữa mới được nhìn thấy cậu mặc áo cưới!”
Cố Ngọc Vy cực kì hiểu chuyện ra ngoài trước và cũng kéo theo cả nhân viên của cửa hàng, để lại cho bọn họ một không gian riêng tư nhất.
Hứa Trúc Linh được anh ôm vào lòng nên hơi ngượng ngùng nói: “Em cũng đi thay quần áo, em nào có kết hôn đâu mà.”
“Anh vẫn còn chưa ngắm xong, tạm thời khoan hằng thay ra đã.” Cố Thành Trung xoay người cô lại và quan sát thật cẩn thận.
Anh không còn tự lừa mình dối người nói cô bé này vẫn còn chưa lớn được nữa, có lẽ những người khác vẫn chưa phát hiện ra vẻ đẹp của cô.
Rõ ràng trong nụ cười của cô có ánh nắng mặt trời.
“Có đẹp không?” Hứa Trúc Linh hơi căng thẳng hỏi.
“Đẹp lắm, em là cô dâu đẹp nhất và thuộc về anh.” Cố Thành Trung cong môi cười nói, anh nắm chặt lấy tay cô.
“Để em đi thay ra đi, chờ em gả cho anh rồi lại mặc cho anh xem được không?”
“Bây giờ thì đành vẫy.” Hứa Trúc Linh nhấc làn váy lên xoay người đi vài bước, nghĩ gì đó lại quay ngược trở về.
Cô khởi động máy, nghiêng người tới chụp một tấm với Cố Thành Trung.
Cô cười nói: “Anh xem, đây chính là tấm hình cưới đầu tiên của chúng ta đấy, thật là xứng đôi!”
“Ừm, đẹp lắm.”
Cổ Thành Trung cong môi lên, vẻ hạnh phúc trên mặt anh là thứ không cách nào che giấu.
Trên gương mặt ấy là sự yêu thương và cưng chiều.
Bấy giờ Hứa Trúc Linh mới thấy thỏa mãn đi thay quần áo, nhưng vấn đề ở đây là cô kéo dây kéo được một nửa thì lại mắc kẹt.
Cô ló đầu ra ngoài, định gọi nhân viên cửa hàng vào giúp mình kéo nhưng mọi người vừa mới bị Cố Ngọc Vy lôi đi đâu hết rồi.
“Sao thế?” Cố Thành Trung đi tới.
“Dây kéo của em bị kẹt rồi, anh kéo xuống giúp em với, em không tìm thấy người nào cả.”
Sau đó cô kéo Cố Thành Trung vào phòng thay quần áo.
Không gian phòng thay quần áo khá rộng rãi nhưng Cố Thành Trung đột nhiên xuất hiện thêm vào khiến không gian ấy trở nên chật hẹp hơn nhiều.
Bản thân anh có một sức hút kì lạ và hơi thở xâm lược mạnh mẽ khiến cô cảm thấy không khí xung quanh không đủ thở.
Cô kìm lòng không đậu nghĩ tới một câu nói đùa: “Này chú ba Cố, không khí trên đó có trong lành hơn không?”
Cố Thành Trung cười cười dứt khoát ôm cô lên rồi ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Có trong lành hơn không?”
“Cao thế này, đúng là trong lành hơn nhiều.” Hứa Trúc Linh cười nói.
Có một người chiều theo tính tình trẻ con của cô thật là tốt.
Cô ngoan ngoãn xoay người đi để Cố Thành Trung giúp mình kéo dây kéo.
Bàn tay to lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp của Hứa Trúc Linh khiến anh cảm nhận được cơ thể nhỏ bé ấy đang run lên, lạnh rụt cổ lại.
Anh mím môi cười, chẳng mấy chốc đã kéo hết dây kéo xuống.
Dây kéo được kéo xuống đến cuối thì tấm lưng xinh đẹp ấy hoàn toàn hiện ra trước mặt anh.
Hai mắt anh nóng lên, yết hầu cũng phải di chuyển lên xuống.
Anh cảm thấy ngọn lửa bên dưới sắp bùng lên và thiêu đốt lý trí anh.
Hứa Trúc Linh cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực đó, cô bỗng hoảng sợ vội vàng xoay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí trở nên im lặng hơn vài phần.
Hứa Trúc Linh chợt bật cười, nói: “Chú ba Cố, liệu chú có nghẹn hỏng Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ không đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT