Người đó lạnh nhạt lên tiếng, lời nói như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim của cô.
Cô nghe thấy vậy, thân thể khẽ run lên, Hứa Trúc Linh biết đối phương không kiên nhẫn bởi vì bản thân mình phản kháng.
Ngày hôm qua, cô vừa tổ chức lễ trưởng thành xong.
Hiện tại, cô như quả đào đã chính, đặt ở trước mặt người đàn ông này, mặc người nọ hái.
Hứa Trúc Linh không có tư cách yêu cầu người đó làm gì, chỉ hi vọng người nọ có thể nhẹ nhàng một chút, đừng giở những trò biến thái ra để tra tấn mình.
Bàn tay đang siết chặt của Hứa Trúc Linh thả lỏng, cô không còn nghĩ tới việc phản kháng nữa, cô cho là chuyện tiếp theo sẽ là người đàn ông này chiếm lấy mình, không nghĩ tới giây tiếp theo trên người cô lại phủ một cái chăn ấm áp.
Hứa Trúc Linh ngạc nhiên, lúc này bên tai cô lại truyền tới giọng nói càng lúc càng xa của người đó: “Đã kiểm tra, rất sạch sẽ. Bây giờ cô còn nhỏ, chờ cho tới khi cô chuẩn bị tốt, tôi sẽ làm."
Đôi mắt đang nhắm chặt của cô đột nhiên mở to hết cỡ, nhưng người đàn ông đó đã rời đi từ lâu.
Cô vội vàng ngồi dậy bật đèn, lời của người nọ khiến cô nghi ngờ không thôi, không rõ rốt cuộc là người đó hài lòng hay không hài lòng.
Cô muốn đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại không dám.
Hứa Trúc Linh nhìn quanh bốn phía, người đàn ông đó không để lại bất cứ thứ gì, chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt còn phiêu đãng trong không khí, cũng không phải mùi hắc nồng đậm, ngược lại còn rất dễ chịu.
Cô đợi mười mấy phút vẫn không có động tĩnh gì, sau khi xác nhận người đàn ông kia thật sự sẽ không trở về, lúc này cô mới mặc quần áo đứng dậy đi ra ngoài.
Không nghĩ tới vừa ra ngoài, thứ chờ đợi cô chính là một đám phóng viên.
Tiếng đèn flash liên tục vang lên, toàn bộ máy ảnh đều dừng ở trên người của cô, microphone được đưa sát tới mặt Hứa Trúc Linh.
Phóng viên nôn nóng mở miệng hỏi: "Chúng tôi nhận được điện thoại của quần chúng nhiệt tình ở bên ngoài, nói cô và cậu ba của nhà họ Cố đính hôn, xin hỏi chuyện này có thật không?"
“Cậu ba đâu? Cậu ấy không ra đây cùng cô sao?”
“Xin hỏi, cậu ba có phải giống như lời đồn đại ngoài kia hay không?"
"Thời gian ngắn như vậy đã ra ngoài, xin hỏi năng lực ở phương diện kia của cậu ba nhà họ Cố thật sự không được tốt sao?”
Người bên ngoài đều biết, cậu ba nhà họ Cố có gương mặt xấu xí, hơn nữa còn không gần đàn bà, người ta đồn rằng có khiếm khuyết ở chuyện chăn gối, không thể làm chuyện đó.
Hứa Trúc Linh chưa bao giờ gặp phải chuyện này, bị ép phải liên tục lùi về phía sau.
Cuối cùng thân thể cô va phải cây cột, đã tới đường cùng, không thể trốn nữa.
Nhà họ Cố thuộc tầng lớp thượng lưu ở chốn thủ đô này, đám phóng viên này đắc tội không nổi.
Thế nhưng hôm nay lại có kẻ dám nhằm vào cậu ba nhà họ Cố một cách trắng trợn, thế thì không khác nào đối đầu với nhà họ Cố. Xem ra là có kẻ chống lưng ở phía sau.
Ban nãy cậu ba nhà họ Cố đồng ý giúp cô, hiện tại cô lại càng không thể làm người bất nghĩa.
Làm sao bây giờ... Giải quyết chuyện này thế nào mới là ổn thỏa đây?
Vào lúc cô đang khó xử hết sức, thì phía đường đối diện, có một người ngồi trong xe ô tô, quan sát rõ ràng hết tình cảnh này.
Gương mặt người đàn ông bị bóng đêm bao phủ, mơ hồ không rõ ràng.
Tài xế ngồi phía trước nhịn không được mở miệng nhiều lời: “Ngài Cố, xem ra phía bên gia tộc kia có động tĩnh, muốn mượn lời người khác bịa đặt bôi nhọ ngài. Ngài có muốn tôi đi xuống xử lý không?"
"Làm đi, đừng dọa cô ấy.”
Giọng nói không chút độ ấm nhẹ nhàng vang lên.
Chính vào lúc tài xế chuẩn bị xuống xe gọi người tới xử lý đám phóng viên này, thì Hứa Trúc Linh bên này lại có động tĩnh.
Chỉ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô đột nhiên nở nụ cười tươi rạng rỡ, hai má hơi ửng hồng, giống như đang ngượng ngùng vậy.
“Cậu ba còn có chút chuyện, cho nên đã rời đi từ trước, trước khi rời đi còn dặn dò tôi ở lại nghỉ ngơi cho tốt. Dù sao, tôi cũng không xuống nổi giường, còn đi làm sao được?”
Cô không nói thẳng cậu ba kia có được hay không, chỉ cần nói cô không thể xuống được giường cũng đã đủ để chứng minh năng lực trên giường của người đàn ông kia.
Phóng viên không nghĩ tới Hứa Trúc Linh lại trả lời thế này, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, hai mắt nhìn nhau không nói nên lời!
“Cô gái này... Người bên ngoài đồn rằng gương mặt của ngài Cố..."
“Người đàn ông của tôi đương nhiên là người đẹp trai nhất trên đời, các người đã từng nhìn thấy gương mặt của anh ấy chưa? Anh ấy chỉ thích sống một cuộc sống bình lặng, không muốn xuất hiện nhiều trước công chúng. Lại không nghĩ tới có người lòng dạ ác độc muốn bôi nhọ anh ấy! Cũng chỉ vì anh ấy có tấm lòng bao dung độ lượng, không muốn so đo cùng với mấy kẻ kia. Cho nên ấy à, con gái mà muốn chọn chồng, tốt nhất nên chọn người giống như ngài ấy. Vừa rộng lượng, lại vừa khiến người khác có cảm giác an toàn, trọng điểm chính là... Năng lực về phương diện kia vô cùng tốt!"
Gương mặt Hứa Trúc Linh hớn hở, vừa mở miệng chính là người đàn ông của tôi... Nói dối mà mặt không đổi sắc.
Dù sao cũng chưa có ai từng nhìn thấy gương mặt thật sự của cậu ba nhà họ Cố, cho nên mặc cho cô nói thế nào, chuyện này cũng sẽ không có ai biết được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT