Hôm nay là ngày cô ra viện, nhưng Hứa Trúc Linh lại không vui, mặt ủ mày chau.
Cổ Thành Trung đi tới đón cô, vết thương của cô cũng đã lành lại kha khá, vết thương sau đấu đã được cắt chi, lấy tóc che lai cũng không thấy nữa rồi.
Nhưng vết thương còn lại trên người cô cũng đã chuyển biến tốt hơn, ngoại trừ một ít máu bầm chưa tan hết.
Bác sĩ để nghị nên nằm lại giường bệnh thêm vài ngày, nhưng cô không thích bệnh viện, thể là la hét đòi về nhà, vì thế cũng chỉ có thể về nhà.
Cổ Thành Trung thấy cô mặt mày ủ rũ, muốn cốc đầu cô mấy cái, nhưng sợ cô bị ảnh hưởng đến đầu óc, bèn ngừng tay lại.
“Sao vậy, mặt mày ủ dột, không phải em vẫn la hét đòi về nhà à?”
“Vẻ nhà tất nhiên là vui rồi, nhưng mà… Còn có hơn mười ngày nữa là đến ngày thi cuối kỳ rồi, em nghĩ học nhiều buổi như vậy, lấy gì thi bây giờ?””Anh còn tường đâu em đang lo lắng chuyện gì nữa, không phải em còn có anh à?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Sao cô lại quên mất chứ, Cổ Thành Trung chính là đại thần số một mà, kêu anh dạy kèm cho cô, vậy chẳng phải việc học hành của cô sẽ thành chuyện nhỏ hay sao?
Hứa Trúc Linh lập tức nịnh bợ nhìn anh, nói: “Đại thần à, anh dạy em được không, có câu nói này hay lầm, thấy giỏi có trò hay, thành tích của thầy cao như vậy, học trò như em chắc chắn cũng không kém hơn đâu!”
“Thật à? Anh chỉ sợ em làm anh mất mặt thôi.” Cố Thành Trung nhiu mày nói.
“Mới không có đâu! Trước đây anh giảng bài cho em, nói cái gì em cũng nghe hiểu được mà, em chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt đâu.”
Hứa Trúc Linh vỗ ngực bảo đảm nói.
Cổ Thành Trung đau lòng liếc nhìn, ngăn cản bàn tay còn định vỗ tiếp của cô: “Chừa lại chút cho anh.”
Hứa Trúc Linh nghe lời nói đầy thâm ý như thế, mặt thoắt cái đò bừng.Không đàng hoàng!
Cô tức giận trừng mắt.
“Don dẹp về nhà, anh ôn bài giúp em.”
“Được thôi.”
Hứa Trúc Linh về đến nhà, vốn cứ nghĩ là thích gì ăn nấy, thích gì uống nấy, nhưng không ngờ là thức ăn dinh dưỡng nhạt nhẽo trong bệnh viện làm đến nhà luôn rồi.
Mỗi ngày cô học thêm với Cổ Thành Trung, mỗi ngày đều phải dùng não, lại không cho ăn uống thỏa thích.
Nếu không phải ngày nào cũng có canh bổ thi cô thật sự muốn qua đời luôn cho rồi.
Cổ Thành Trung thật sự là thầy giáo giỏi, vấn đề phức tạp như vậy vào miệng của anh lại trở nên cực kỳ bình thường dễ hiểu.
Cũng vào lúc này cô mới biết được, thì ra Cổ Thành Trung là sinh viên ưu tú học song bằng ở nước ngoài.
Anh học kinh tế và luật, lúc đó đã lấy được bằng Tiến sĩ ở bên nước ngoài, nhưng vì về nước nên hoãn lai.
Nhà kinh doanh bị trì hoãn chuyện học hành, thật sự đảng sợ mà!
Hứa Trúc Linh vừa làm bài vừa cắn đầu bút nói: “Cổ Thành Trung, anh ở nước ngoài tài giỏi như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi anh nhi? chị nào tóc vàng mắt xanh không?”
Hứa Trúc Linh vẫn không ngẩng đầu lên, không thể nhìn thấy vệt u ám chợt lóe lên trong mắt anh.
Cô không nghe thấy anh trở lời, không nhịn được ngước mắt lên nhìn lại.
“Sao anh lại không nói chuyện?”
“Không nói em biết, lo làm bài đi.”
“Chậc, em đoán chắc chắn là có. Bốn năm trước anh vẫn có vẻ ngoài như thể này, chắc chắn mê hoặc không ít người! Thế anh có làm chuyện gì có lỗi với em không thể?”
“Làm sai rồi, có đáng đánh đòn không đây?”
Cố Thành Trung bất đắc dĩ gõ gõ vở của cô, anh trơ mắt nhìn Hứa Trúc Linh viết linh tinh.
“Á? Em bị mất tập trung!”
Hứa Trúc Linh vội vàng tính toán lại từ đầu, cũng đã quên béng mất ban nãy mình đã nói chuyện gi. Dung lượng não của cô thật sự hơi bị nhỏ một tí, vừa sơ ý một cái là sẽ làm sai chuyên. không thể làm hai chuyện cùng một lúc, chuyện no xo chuyện kia càng không được.
Có lẽ cô là sinh vật đơn bào.
Ngày hôm nay cô hoàn thành nhiệm vụ rất sớm, Cổ Thành Trung kêu cô ngoan ngoãn ở nhà, anh muốn đến xem công ty một lát.
Ngôn Minh Phúc chủ động sang dây nói chuyện hợp tác, anh tất nhiên coi trọng.
Hứa Trúc Linh gật đầu như giã tỏi, ước gì anh nhanh chóng rời đi.
Ngày nào Cổ Thành Trung cũng ở nhà, giống y chang như đang trông kẻ trộm, không cho cô bay nhảy bung xõa, không cho cô ăn đồ dấu mỡ hay đồ chua cay, cũng không cho cô đu phim.
Hiểm lắm anh mới ra khỏi nhà, đương nhiên phải bung xõa một phen,
Cô chạy đến nhà bếp, chủ An cũng không có ở đó, đây là thời cơ thích hợp để làm chuyện xấu nhi!
“Di di… Có thể làm gì đó ngon ngon cho cháu ăn được không? Cháu đói quá à..”
“Ông chủ đã nói rồi, đồ ăn của cô phải làm theo bữa ăn dinh dưỡng, không thể ăn những món khác, không tốt cho sức khỏe của cô.””Cháu không muốn ăn thức ăn dinh dưỡng nữa, không ngon tí nào… Di thương cháu đi mà, làm món gì đó ngon ngon cho cháu ăn với. Con bảo đảm không ăn nhiều đâu, chi một miếng thôi, dù là ngửi mùi thơm thôi cũng được mà!”
Hứa Trúc Linh nói cực kỳ tội nghiệp, khoảng thời gian này cô gái xuống, trước đó đều coi như ăn phí rồi. Di không chịu được cô nhõng nhẽo xin xỏ, quyết định nấu cho cô canh nấm tuyết.
“Đây là món bồi bổ sức khỏe, nhìn cô thèm ăn như vậy, thôi ăn chút đi, ông chủ hẳn là sẽ không nói gì đâu.”
“Cảm ơn di, di lại trẻ ra thêm rồi.”
“Cô Trúc Linh, miệng cô cũng ngọt quá rồi.”
“Cháu nói thật lòng mà!”
Hứa Trúc Linh ăn uống no đủ, cũng vui về quay lại. Bài tập của cô làm gần xong rồi, thể là bèn đi dao khắp nơi trong phòng đọc sách.
Bên trong phòng đọc sách của Cố Thành Trung cũng không có gì cấm kỵ, có thể tùy ý đi đâu thi đi. Những tài liệu làm ăn để trên bàn kia cô cũng xem không hiểu.Cổ mở hộc tủ ra, bên trong có thứ gì đó.
Bên trong có một quyền Hồng Lâu Mộng. Sao lại không xếp lên kệ sách?
Hiếm lắm cô mới tìm được một quyển sách minh có thể đọc, không ngờ là sách tiếng Trung được dịch sang tiếng Anh.
Thế giới của ông trùm quà nhiên rất mạnh mẽ mà, đọc sách cũng không hề bình thường.
Cô đang buồn chán muốn bỏ vào lại, nhưng bất ngờ phát hiện ra bên trong có một đồ vật.
Cô mở ra nhìn, làm một tấm ảnh chụp, là ảnh của Cố Thành Trung và Có Thiện Linh, chỉ là bên của Cố Thành Trung bị thiếu mất gắn phân nửa,
Cô không để ý cái chỗ trống kia, mà nhìn chằm chằm Cố Thiện Linh.
Đây là anh hai của Cổ Thành Trung sao?
Nhìn kỹ thì hai anh em này lại giống y chang nhau.
Nhưng người thường vẫn có thể nhìn ra được một chút khác biệt từ chân mày đến ánh mắt.
Đây rõ ràng ảnh từ bốn năm trước, bốn năm trước Cổ Thành Trung rõ ràng không cẩn thận nghiêm túc như bây giờ, anh còn biết cười với ống kinh nữa cơ đấy!
Đến bây giờ cô và Cố Thành Trung còn chưa từng chụp chung tấm ảnh nào, cô muốn lén lút giữ lại làm kỷ niệm,
Cô lấy điện thoại di động ra, dứt khoát chụp lại. Ngay lúc này, phòng làm việc của tập đoàn J&C.
“Hôm nay tôi đến đây để nói lời cảm ơn.”
“Anh Ngôn không cần khách sảo.”
Cố Thành Trung gọi một tiếng “anh Ngôn”, dường như hai người đã quen biết nhau lâu lắm rồi.”
Ngôn Minh Phúc biết, Cổ Thành Trung đây là đang khách sáo, nhường nhịn mình. Hai người cùng thế hệ, ông ấy lớn tuổi hơn Cổ Thành Trung, trên mặt tuổi tác thật sự áp đào.
Nhưng nếu như bàn về sự nghiệp của hai nhà thì nhà họ Ngôn rõ ràng không thể sánh bằng J&C.
Cố Thành Trung thật lòng muốn hợp tác với nhà họ Ngôn, đây đối với nhà họ Ngôn là một chuyện tốt. .
Truyện Kiếm Hiệp“Những tài sản kia của nhà họ Trình đã xử lý xong hết rối chứ?” “Mấy ngày hôm nay đang vội vàng xử lý, muốn chiếm hết tất cả thì vẫn cần thêm một vài ngày nữa, Người ngoài đều biết là nhà họ Ngôn chủ động đối phó với nhà họ Trình, nhưng trên thực tế là cậu muốn đổ thêm dầu vào lửa, tiêu tốn lợi ích của bản thân, kéo Cổ Triệt lại, mới có thể để cho anh có cơ hội. Sau này nhà họ Ngôn chắc chắn có thể bước lên thành tập đoàn đứng thứ ba, cậu em có nhu cầu gì cần giúp một tay thì cứ mờ miệng.”
Ngôn Minh Phúc cũng không khách sáo, rời khỏi Thẩm Thanh, ông ấy nhìn xa thông minh bình tĩnh, có tẩm nhìn xa trông rộng.
Ông ấy biết hai anh em nhà họ Cổ ắt sẽ có một cuộc chiến tranh, nếu như ông ấy đã chịu ơn của Cổ Thành Trung vậy tất nhiên sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ cho anh. “Thật ra điều tôi muốn đơn giản, tôi chỉ muốn nhà họ CỔ bảo đàm an toàn cho Hứa Trúc Linh.”