Hơn nữa Phó Thanh Viên và Diệu Miêu chơi rất hợp nhau, hai người có rất nhiều điểm chung.

Diệu Miêu rất sợ đàn ông gì đó nhưng lại không sợ Phó Thanh Viên.

Nếu không có Phó Thanh Viên, anh nào có nổi thời gian ở chung với Hứa Trúc Linh.

Những ngày tháng đau khổ này khi nào mới kết thúc đây.

Hôm nay, anh cũng hẹn Phó Thiết Ảnh tới quyền phòng tập đấm bốc.

Da đầu Phó Thiết Ảnh run lên, mỗi ngày đều bị ngược một chút thì ai vui cho nổi.

Anh ta trực tiếp ném bao tay tập quyền xuống đất: ‘Cố Thành Trung, anh quá đáng lắm, vợ anh bị người ta cướp mất thì đi mà đòi cô ấy về. Ngày nào anh cũng ồn ào với tôi, luyện tay với tôi làm gì?”

“Chuyện tập đoàn.J.C còn đang chất thành một đống lớn chờ tôi xử lý đây này, tôi đâu có rảnh mà ở đây với anhl”

“Biến đi, ông đây đang tức trong lòng! Người này đánh một cái cũng không được, em không giúp anh thì ai giúp anh?”

Cố Thành Trung quét mắt nhìn bốn phía, huấn luyện viên đấm bốc lạnh run.

Anh ta đỡ được một cú là tốt rồi, ai mà đánh nổi?

“Anh với Hứa Trúc Linh nối lại đi, đừng lãng phí thời gian ở đây với tôi.’ “Anh sẽ tiên người đi.”

“Tiên không nổi đâu, thăng em ngốc kia của chúng ta cũng chỉ có Diệu Miêu trị được. Anh không phát hiện chỉ số thông minh của em chúng ta tăng lên sao? Phó Thanh Viên sau này lQ sẽ giảm xuống hoặc có thể khôi phục lại.

Hai người đều chịu quá nhiều bi thương cho nên ở cùng nhau lại vô cùng hòa hợp. Giờ anh đưa người ta đi, anh nghĩ mẹ sẽ chịu sao?”

“Huống hồ nhà họ Gố có nhà họ Phó trợ giúp, như hổ mọc thêm cánh.”

Cố Thành Trung nghe vậy, im lặng một hồi. Ẻ Anh em quan trọng hay là bản thân quan trọng hơn?

Đương nhiên là anh em rồi!

“Diệu Miêu… Bối cảnh xuất thân thật sự rất trọng sạch nhưng lại khiến anh cảm thấy không thích hợp lắm.”

“Kệ đi, ở trong phạm vi khống chế được mà, Nguyên Doanh cũng cách vài ngày lại tới, không thấy gì là không ổn cả. Nhưng mà trên người Diệu Miêu thường xuyên có vết bầm tím, ai gây ra vậy?”

“Theo dõi cũng không phát hiện ra gì, trước mặt không có nơi nào khả nghỉ cả. Trúc Linh thích cô bé, cả Phó Thanh Viên, mẹ cũng thích, thật ra nhiều người thích cô bé. Nếu vô hại thì giữ thôi, anh trước hết cứ dập lửa cho tôi rồi nói tiếp.”

Cố Thành Trung kéo áo phía sau anh ta, ném anh ta lên võ đài.

“Tới đi!”

Phó Thiết Ảnh mắng một tiếng, không thể không anh nhau với anh.

Cố Thành Trung đánh nhau thỏa thích đến mồ hôi nhề nhại, tắm rửa một chút rồi về, vốn nghĩ rằng mình đã vô sức bất lực rồi, không còn có suy nghĩ gì nữa.

Nhưng về nhà rồi, nhìn Hứa Trúc Linh lắc lư qua lại trước mặt mình, anh cảm thấy bụng mình có một trận dục hỏa cháy bừng.

Mỗi tối anh đều không được ôm vợ, thời gian ở cùng buổi sáng cũng ít.

Anh cảm thấy mình sắp nghẹn chết rồi.

Trước kia vẫn còn là trai tân nên chưa biết ưu điểm của phụ nữ.

Hiện giờ đã ăn mặn rồi, làm sao dừng lại được nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play