Cố Thành Trung ngồi trên ca nô, ôm chặt lấy Hứa Trúc Linh.
Mặc dù trên người cô đã được khoác một chiếc áo choàng rất dày, nhưng cả người cô vẫn lạnh ngắt. Máu tươi chảy ròng ròng khỏi mũi, phần gáy cô cũng không ngừng chảy máu. Vẻ mặt cô tái nhợt đến mức đáng sợ, không hề có chút sức sống nào, cả người nhẹ bẫng, nhẹ như lông hồng vậy.
Cô vẫn nằm yên trong lòng anh, hơi thở mỗi lúc một yếu.
Tim Cổ Thành Trung như bị điều khiển bởi nhịp thờ của anh, nếu thấy cô mãi không chịu thở thì anh cũng không dám thở theo cô.
Anh chỉ mong cho chiếc ca nô này đi càng nhanh càng tốt.
Hứa Trúc Linh sắp không cố nồi nữa rồi.
Lúc Cố Thành Trung lên bờ, xe cứu thương được gọi điện từ nay đã cho sẵn, vội vàng đưa người đến bệnh viện.Hứa Trúc Linh được đeo mặt nạ thờ oxy lên, sau đó được đẩy ngay vào phòng cấp cứu.
Cửa phòng phẫu thuật bị đóng rầm lại, đèn báo hiệu ngoài cửa sáng lên.
Cố Thành Trung đứng thằng ngoài cửa, không chịu nhúc nhích, nước trên người anh vẫn còn nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh cũng chạy đến.
Cố Ngọc Vy thấy Cố Thành Trung thế này thì cũng xót xa.
“Anh… em xin lỗi, đây là lỗi của em tại em tháo tai nghe ra. Nếu khi đó em không tháo nó ra thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, anh… anh..”
Cố Ngọc Vy sốt ruột, nói năng lộn xộn.
Nhưng Nguyên Doanh thì vẫn còn khá tình táo, khẽ choàng lấy vai cô, đây cô ra phía sau lưng mình.
“Chuyện này không trách em được, ai cũng có lúc sơ suất, bây giờ phải đợi kết quả thôi.”
Nguyên Doanh tiến lên, vỗ vai Cố Thành Trung, nhìn anh một lúc lâu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, chẳng có câu từ nào giải quyết được vấn đề cả.
Cố Thành Trung nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, cảm thấy tim mình như đang bị một bàn tay vô hình nắm chặt lại vậy.
Biển..
Lại thêm một chuyện xảy ra trên biển.
Trên đời này, anh không bao giờ tin vào thần phật, nhưng lúc này, anh sẵn lòng tin vào tất cả các loại tín ngưỡng trên đời này.
Chỉ cầu cho Hứa Trúc Linh có thể bình an sống sót, dù có phải trả giá bằng tính mạng của mình thì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã là rạng sáng rồi. Nguyên Doanh rất tỉnh táo phong tỏa tin tức, không đề quá nhiều người đến thăm bệnh.
Có nhiều người hơn thì cũng không làm được chuyện gì, huống chi bệnh viện cũng cần yên tĩnh.
Cuối cùng, anh ta bảo Cố Ngọc Vy về nhà. “Nhưng mà… em muốn ở lại đây với anh ba.”
“Em ở lại cũng không có tác dụng gì, yên tâm đi, có anh ở đây rồi, anh sẽ không để anh ấy gặp vấn đề gì đâu.”
“Nguyên Doanh, lúc anh trai ra đi, em không về kịp để ở cạnh anh ba, em đã rất hối hận rồi. Em biết là anh ba rất kiên cường, chắc chắn sẽ có thể chịu đựng được chuyện này. Nhưng mà… em vẫn rất muốn ở lại đây, dù chỉ là nhìn anh ấy thôi cũng được.”
“Anh ấy rất đau lòng, nhưng lại không nói câu nào, em có thể cảm nhận được điều đó, em không muốn đi…”
“Vậy được rồi, thế em đi soạn ít quần áo sạch đi, anh ấy mặc bộ đồ ướt sũng như vậy đứng đây mãi cũng không ồn.”
Nguyên Doanh biết là mình không thể khuyên nổi Cổ Ngọc Vy, đành phải nhờ cô đi làm việc khác để cô bớt tự trách bản thân đi.
Những tai nạn bất ngờ lúc nào cũng có thể xảy ra, cũng chẳng ai muốn những chuyện đó rơi vào nhà mình. Chẳng bao lâu sau, quần áo đã được mang đến, Nguyên Doanh thàn nhiên hỏi: “Cổ Thành Trung, bây giờ anh muốn tôi tiêm cho anh một mũi gây mê rồi thay quần áo hộ, hay là anh tự đi thay?”
Cố Thành Trung vẫn đứng yên tại chỗ như chưa hề nghe thấy gì.
“Nếu như Hứa Trúc Linh bình yên vô sự, anh định chăm sóc cô ấy với bộ dạng này à?”
Nghe xong câu đó, Cố Thành Trung cũng đã phản ứng lại, cầm quần áo đi thằng đến phòng bệnh không có người đề thay đồ rồi lại ra đứng trước của phòng phẫu thuật.
Anh nghĩ thầm, bình yên đợi em quay lại.
Sáng sớm, mặt trời đã ló rạng, cuối cùng thì đèn ở phòng phẫu thuật cũng đã tắt.
Bác sĩ mồ hôi đầm đìa đi ra, Cố Thành Trung lập tức tiến lên, nắm chặt lấy tay người đó, an dồn sức, giống như sắp bẻ gãy tay của bác sĩ ra rồi.
“Cô ấy sao rồi?”
“Bây giờ tình hình của bệnh nhân không ổn lắm, đã được chuyển sang phòng ICU đề quan sát hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi. Nếu trong vòng hai mươi tư giờ tới vẫn không có tiến triển thì… thật sự rất nguy hiểm..”
Bác sĩ đã cố gắng nói rất uyển chuyển, cũng không dám nói thẳng là nếu sau hai mươi tư tiếng mà vẫn chưa có phản ứng gì thì gia đình nên chuẩn bị hậu sự luôn là vừa.
Nhưng nghĩ đến người trước mặt mình là cậu ba nhà họ Cố đang đẳng đằng sát khí thì anh ta lập tức sửa lại lời nói của mình.
“Tôi không thích nghe những lời này, tôi cần một câu trà lời khẳng định!”
Cổ Thành Trung đã dồn nén cảm xúc cả đêm, cuối cùng thì cũng bộc phát hết mọi thứ ra ngoài, giống như một con sư tử mất trí vậy. Đôi mắt phượng của anh đã đỏ bừng lên, tràn đầy vẻ khát máu. Quanh người anh toàn là cảm giác nguy hiểm khiến người ta càm thấy sợ hãi, giống như sử giả địa ngục vậy,
Nguyên Doanh tiến lên, giữ chặt lấy tay anh.
“Cố Thành Trung, đây là quy định của bệnh viện rồi, không ai có thể cam đoan chắc chắn rằng mình sẽ cứu được người nào đó. Dù người sắp chết là anh thì tôi cũng không thể chắc chắn rằng sẽ cứu được anh mà chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Tôi hiều tâm trạng của anh, nhưng… anh tỉnh táo lại một chút đi!”
“Hứa Trúc Linh cần anh, bây giờ cô ấy đang đợi anh trong phòng ICU, mọi chuyện vẫn chưa đến mức xấu nhất, bây giờ anh phải tỉnh táo lại đã!”
Hứa Trúc Linh cần anh…
Năm chữ này văng vẳng trong đầu anh giống như tiếng niệm chủ vậy.
Tất nhiên là anh biết rằng Hứa Trúc Linh cần mình. Ngay từ lúc cô gặp chuyện là cô đã cần anh rồi. Nhưng mà… lúc đó anh đã ở đâu chứ?
Nếu khi đó anh đi xuống dưới với cô thì Trình Anh đã không có cơ hội.
Đây là lỗi của anh, trách người ngoài thì được gì chứ.
“Nếu như Hứa Trúc Linh có chuyện gì bất trắc thì tôi sẽ chôn cả nhà họ Trình xuống cùng cô ấy!”
“Anh điên rồi! Anh làm ra chuyện lớn như vậy, dùng mọi cách để kéo sập nhà họ Trình thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tập đoàn J&C! Anh mất lý trí như vậy từ bao giờ thế? Anh đã quên là bao năm qua anh đã trả giá vì điều gì à? Bây giờ thắng lợi ngay trước mắt rồi mà anh vẫn còn muốn đạp đổ hết mọi công sức à?”
Nguyên Doanh nhíu chặt mày lại, anh ta biết là Cố Thành Trung nhẫn nhịn suốt bốn năm trời, rồi phải trả cái giá đắt như thế nào.
Mãi đến bây giờ, công thành danh toại, có đủ vốn liếng đề trả thù rồi.
Nhưng bây giờ anh lại muốn nhà họ Trình phài trà giá. Thế lực của nhà họ Trình cũng không tầm thường chút nào, nếu muốn nhổ cỏ tận gốc thì chắc chắn tập đoàn J&C cũng sẽ bị tổn thất rất nhiều.
Như vậy sẽ tạo cơ hội cho Cổ Triệt thừa nước đục thà câu, với tính cách của Cố Triệt, chắc cắn anh ta sẽ ngồi yên chờ thời, ngư ông đắc lợi.
“Tôi nói rồi tôi đã không phài là Cố Thành Trung trước nữa rồi. Tôi không chỉ sống để báo thù, bây giờ tôi muốn sống cho cả bản thân mình nữa. Đây là việc mà tôi muốn làm khi còn sống, ai dám làm cô ấy bị thương thì cũng có nghĩa là muốn giết tôi, mà những người muốn giết tôi thì đều đáng chết!”
Cổ Thành Trung lạnh lùng nói ra câu nói sau cùng, giọng điệu của anh không hề có chút tình người nào.
Anh lạnh lùng quay người đi nhanh về phía phòng ICU, không quay đầu lại.
Cố Ngọc Vy nắm chặt lấy tay Nguyên Doanh, nói: “Nguyên Doanh, anh phải khuyên anh ba đây, bây giờ chắc anh ấy điên rồi!”
“Anh không khuyên nổi, em cũng thấy đấy, nếu Hứa Trúc Linh mà có chuyện không hay xảy ra, thì anh chỉ sợ là anh ấy không chỉ điên lên thôi đâu.”
Nguyên Doanh nhìn theo bóng lưng của Cố Thành Trung, nói với vẻ sâu xa.
Anh ta chưa từng thấy Cố Thành Trung thế này bao giờ. Ngày xưa Cố Thiện Linh qua đời, anh vẫn còn cố giữ tình táo để nghĩ cách giải quyết, nhưng bây giờ… anh điên thật rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT