Hứa Trúc Linh nhìn sắc mặt không tốt của anh ta, có chút sự hãi.
Cô ấy cúi đầu, ngữ khí nhấn mạnh: “Không phải tôi nói, là…Hứa Trúc Linh nói mà, tôi chỉ thay cô ấy truyền đạt lại thôi. Anh muốn nghe tôi mới nói mà!”
Cố Thành Trung nhìn cái dáng vẻ đổ thừa của cô, tức giận nghiến răng.
Ngày trước không chê anh lớn tuổi, bây giờ lại ghét bỏ anh?”
Ngày trước còn thấy anh bảnh không ai bằng, bây giờ lại thấy người người đẹp hơn anh, anh không còn xuất sắc nữa sao?
Ngày trước còn thấy anh sản nghiệp lớn, bây giờ lại nói Diên còn hơn cả anh?
Anh siết chặt nắm đấm của mình, anh nghĩ đợi bệnh dạ dày khỏi rồi, anh cũng sớm vào viện tâm thần thôi.
Lí do rất đơn Diên, bị tức giận đến mức thần kinh mất bình thường.
“Cô ấy ghét cái gì, cùng nói ra hết đi, tránh để tôi bị đả kích nhiều lần.”
“Lẽ nào vẫn chưa đủ sao?” Hứa Trúc Linh kinh hãi, sao cứ thích tìm kiếm đả kích giữa đêm hôm vậy? Cô vặn óc suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói: “Nói anh cái ấy không được…thôi bỏ đi?”
“Khụ khụ…”
Cố Thành Trung tức đến mức suýt bị ngụm nước làm cho sặc chết, vội vã kiếm nước uống.
Hứa Trúc Linh lập tức đưa nước qua cho anh, vấn đề này cô thật sự không biết, dù sao cũng quên sạch hết rồi, người đàn ông này trên giường biểu hiện thế nào, đó còn lại là chuyện khác.
Dù sao cũng vô căn cứ, ai quan tâm chứ.
Truyện Mỹ ThựcNhững nhìn mặt Cố Thành Trung lúng túng như vậy, lẽ nào đoán bừa mà trúng sao.
Không phải chứ, đã mang thai hai lần rồi, chứng minh cái chỗ đó chắc vẫn được.
“Anh đừng có hằn học nhìn tôi như vậy, tôi nói rồi, đều là Hứa Trúc Linh nói với tôi. Tôi với anh cũng không quen biết gì, ngày trước không hận thù bây giờ cũng không, tôi hà tất phải nói ra điều này?”
Cô nhanh chóng đổ lỗi, rửa sạch lỗi lầm trên người mình.
Cố Thành Trung có tức giận đến mấy, cũng không thể chuốc phiền phức cho mình.
Cố Thành Trung siết chặt nắm đấm, hít thở sâu mấy hơi, mới khiến trái tim đang run rẩy của mình khôi phục nhịp thở ban đầu.
“Rất tốt, không ngờ cô ấy lại nói về tôi như vậy. Phiền cô An Ny phải nhọc lòng rồi, nghe bà xã tôi nói những lời vớ vẩn như vậy. Yên tâm, sau này tôi sẽ từ từ giải thích rõ ràng với cô.”
“Không cần không cần, cũng không phải tôi ghét bỏ gì anh, anh cứ nói với Hứa Trúc Linh trong mơ đi, nói với tôi làm gì cho uổng công vô ích.”
Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nhận ra được câu nói này có hơi bất ổn.
Cố Thành Trung sâu sắc nheo mắt, ẩn trong là mực đặc cuồn cuộn.
Nhãi ranh ăn nói lanh lợi, học được đảo lộn trắng đen rồi.
Vậy mà nói anh khía cạnh đó không được, lúc đầu còn khóc lớn cầu xin anh lượng thứ, nhưng giờ quát lớn tiếng quá nhờ.
Nếu bây giờ có thể, anh thật muốn đem cô đi trừng phạt, để cô ấy hồi tưởng lại một chút!
Mới nghĩ đến đây, anh không nhịn nổi dòng lửa ác đang chạy loạn trong bụng mình.
Anh vội vã kìm nén, nói thời gian không sớm nữa, nên đi nghỉ thôi.
Hứa Trúc Linh gật đầu lia lịa, chập choạng chuồn về phòng khách.
Cô cũng ở tầng hai, cách phòng anh không xa, đại loại chỉ cách một căn phòng.
Hứa Trúc Linh vốn không biết, Cố Thành Trung sớm đã lắp giám sát hình ảnh và máy nghe trộm trong phòng cô, trong ngoài không bỏ qua xó xỉnh nào.
Hứa Trúc Linh thật sự rất mệt, làm việc đến giờ, tắm rửa sạch sẽ liền lên giường ngủ.
Còn Cố Thành Trung liên tục ngồi nhìn màn hình, còn đặc biệt để người giúp việc đem đến một ly sữa có bỏ thuốc, đợi cô ngủ rồi, không kìm được mà vào phòng cô.
Cô đặt đèn ngủ ở đầu giường, sau khi cô sống với mình đây dần dần thành thói quen của cô. Sợ anh bận việc về muộn, về đến nhà tắt điện sẽ đụng phải đồ trong nhà.
Khi anh nhìn đến cái đèn ngủ, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.
Ánh đèn mờ mịt, chiếu vào bàn tay lớn trên gương mặt nhỏ của cô.
Cô ấy ngủ như một đứa trẻ, nghiêng người cuộn tròn lại như một quả bóng, ôm chặt chiếc chăn trong lòng.
Cô ngủ rất ngon, cũng không biết mơ thấy cái gì ngon, miệng đang nhai chóp chép.
Anh ngồi bên cạnh giường, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, anh rất nhanh tìm ra mép mặt nạ da người, nhẹ nhàng tháo nó ra.
Anh đã biết khuôn mặt dưới lớp da, nhưng khoảnh khắc tháo nó xuống vẫn rất lo lắng.
Cái tâm trạng mất đi được hồi phục đó, cứ như nằm mơ vậy.
Anh mấy tháng nay không màng ăn uống, đêm không ngủ được, trằn trọc nhớ cô.
m dương tách biệt, chuyện này mới đau lòng làm sao.
Nhưng mà bây giờ, cô thật sự đang suất hiện trước mắt mình, vui vẻ, cái miệng nhỏ nói không ngừng nghỉ, cơ thể ấm áp.
Tháo mặt nạ xuống, chính là gương mặt vốn dĩ của cô.
Ngón tay anh run rẩy, đột ngột gục đầu xuống, nước mắt âm thầm rơi xuống.
Anh khóc vì vui sướng.
Mãi anh mới có thể trở lại bình thường, nhìn lên trần nhà, tâm tình không thay đổi gì hơn.
Anh đoán không sai,thật sự là cô!
Anh ngắm nhìn gương mặt nhỏ rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà ôm chặt cô trong lòng, hai má áp vào gương mặt cô.
Cô ấy có thói quen như một con mèo nhỏ, cọ cọ vào mặt anh, và nói thì thầm trong mơ.
“Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, anh cũng đã hiểu tại sao Qúy Du Nhiên không cho anh thờ cúng em, chắc chắn bà ta biết em còn sống, cái mặt nạ này có lẽ là do chính tay Tần Việt làm.”
“Trúc Linh, em giấu anh chắc cực khổ lắm, em có biết mấy tháng qua anh sống không bằng chết, bao nhiêu đêm không kìm được mà muốn đi theo em. Có điều… bây giờ mọi thứ đều tốt rồi, em vẫn sẽ quay lại bên anh. Không sao, em không sao là tốt rồi, vợ chồng chúng ta lại đoàn tụ.”
Cố Thành Trung chỉ biết vợ chồng đoàn tụ, quên luôn cả khi Trúc Linh mất tích đã mang thai.
Trong mắt anh chỉ có vợ mình, con cái vốn dĩ chỉ là phụ thôi, chỉ cần Trúc Linh không sao là được, còn lại đều không vấn đề.
Có thể, đều không phải vấn đề anh quan tâm.
Anh cởi áo khoác ngoài, trực tiếp trèo lên giường cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô uống thuốc ngủ nên dù bên ngoài có đánh bom cô cũng không tỉnh, hiệu quả của thuốc này ít cũng khiến cô ngủ một đêm đến chín giờ hôm sau.
Lại lần nữa có cảm giác như đang ôm viên ngọc mềm trong lòng, Cố Thành Trung cảm thấy tim mình như dần ấm trở lại.
Cả người cứ như từ mùa đông giá rét trong chốc lát quay về ngày xuân ấm áp.
Toàn bộ trái tim là cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Bàn tay lớn của anh nhẹ vuốt tóc cô, vẫn là hơi thở quen thuộc ấy, thấm vào trong lòng anh.
“Trúc Linh, anh yêu em, bất kể em có hiểu lầm anh chuyện gì, anh đều sẽ nghĩ cách giải thích tất cả, chỉ cần em đừng rời xa anh là được.”
“Hóa ra.. mùi vị mất đi em, lại đau khổ như vậy, đau như anh sống một ngày tựa cả năm, mỗi phút mỗi giờ đều muốn cùng em rời xa chốn nay. Đừng bỏ rơi anh nữa, đừng bỏ rơi anh nữa…”
Đêm khuya, tiếng líu ríu của người đàn ông bị bóp nghẹn, nói ra sự đau khổ mấy tháng vừa qua.
Chỉ mong, Hứa Trúc Linh đừng bỏ mình ở lại.
Hôm sau… Hứa Trúc Linh ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh, nhìn đồng hồ mà giật cả mình.
Rõ ràng là cô đã đặt đồng hồ bảy giờ rưỡi, muốn làm bữa sáng cho Cố Thành Trung, thế nào mà chuông kêu bốn lần rồi mà cô vẫn chưa tỉnh.
Ngủ dậy muộn như vậy, Cố Thành Trung chắc sắp chết đói rồi, sẽ không sa thải mình chứ?
Cô vội vã đứng dậy, vốn không phát hiện ra nửa còn lại của chiếc giường vẫn còn sót lại chút hơi ấm.