Hứa Trúc Linh mượn nhà bếp bệnh viện, dùng lửa nhỏ ninh cháo hơn một tiếng đồng hồ.

Khi cô ấy ninh sắp xong, thì trong phòng bệnh Cố Thành Trung cũng đã tỉnh dậy, Khương Anh Tùng thấy anh ta tỉnh dậy, lập tức nâng cao gối, để anh ta có thể dựa thoải mái hơn.

“Tôi bị sao vậy?”

Vừa dứt lời, giọng khàn không chịu được.

Anh ta thấy toàn thân khó chịu, nhưng vẫn cố chịu đựng, hai tay day day thái dương.

“Dạ dày cấp tính, nếu không phải cô An Ny kịp thời đưa anh tới bệnh viện, chắc là đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Cô ta sao?”

Cố Thành Trung hoàn toàn bừng tỉnh, liếc nhìn cả phòng bệnh không có hình bóng của Hứa Trúc Linh.

“Cô ta đâu rồi, bắt cô ta về đây cho tôi, tôi còn có việc rất quan trọng cần hỏi cô ta.”

Cô ấy là người hiểu Hứa Trúc Linh nhất, cũng là niềm an ủi cuối cùng của anh.

Anh ta có hơi nóng vội, không bận tâm bản thân đang truyền nước, nhấc chăn qua một bên rồi bước xuống.

Khương Anh Tùng vội vã can ngăn, nói: “cô An Ny không rời khỏi đây, giờ cô ấy đang chuẩn bị đồ ăn cho anh trong bếp. Tiên sinh quên rồi sao, cô An Ny và cô Trúc Linh đều là học trò yêu thích của đầu bếp nổi tiếng Gordon Ramsay, nhất định tay nghề rất tốt.

“Sao cô ta chịu nấu cơm cho tôi được, cô ta có bài xích rất lớn với tôi.”

Cố Thành Trung có hơi hoài nghi.

Khương Anh Tùng đem chuyện khiêu khích cô lúc nãy kể hết toàn bộ ra.

Cố Thành Trung nghe xong câu này, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì.

Người bạn mà Trúc Linh tìm kiếm thật giống với cô, hay lúng túng, hơn nữa IQ cũng không cao, mới có chút chuyện này mà đã dễ dàng bị lừa rồi.

Anh ta đợi chưa được bao lâu, Hứa Trúc Linh liền mang cháo gà lót dạ đến, bên trong còn cho thêm không ít dược liệu, còn chưa mở nắp đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Khương Anh Tùng không kìm được mà hai mắt sáng lên, xem ra lần này anh tìm đúng người rồi.

Anh không làm phiền hai người họ nữa, tiên sinh mấy tháng nay không có nói chuyện với người ngoài, bây giờ khó tránh được sự vui mừng, có thể cùng người khác nói chuyện, đây đúng là chuyện tốt mà.

Từ ngày Hứa Trúc Linh qua đời đến nay anh vẫn chưa thể tự mình bước ra khỏi sự ám ảnh đó, bây giờ như người chết đuối đang cố nắm chặt lấy khúc gỗ mục vậy.

Không có ai biết cuối cùng cô Trúc Linh đã nói gì, đây cũng là động lực để Cố Thành Trung tiếp tục chịu đựng.

Anh đóng cửa lại, dặn dò bác sĩ không được đến làm phiền.

Trong chốc lát, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hứa Trúc Linh có hơi miễn cưỡng, đem đồ ăn đưa đến trước mặt anh ta, nói: “Này, bữa ăn dinh dưỡng của anh, nếu anh thấy ngon thì làm ơn nói với thư kí Khương của anh, sau này thấy tôi thì khách sáo một chút!”

“Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc Trúc Linh đã nói gì với cô!”

“Hình như anh không muốn sống nữa thì phải? Đến mức này rồi mà còn quan tâm Hứa Trúc Linh nói cái gì sao?”

Cô trợn trừng mắt, hơi sững sờ.

“Tôi chỉ là muốn biết…cô ấy cuối cùng muốn cái gì.”

“Biết rồi thì sao, người chết cũng không thể sống lại, lẽ nào anh còn thể xoay chuyển được gì?”

Cô giận dữ nói.

“…”

Cố Thành Trung nghe xong cũng hơi bối rối, cô ấy nói đúng, giờ biết rồi còn có tác dụng gì? Người chết không thể sống lại.

Mọi chuyện đều là sự thiếu sót đáng tiếc, hơn nữa càng không có khả năng bù đắp được gì.

Anh mím môi, tuy rằng trên mặt không bày ra bất kì biểu cảm nào, nhưng nhìn vào đôi mắt u ám của anh, không khó để nhìn thấy tâm tình thống khổ khó chịu đó.

Cô đứng gần đó, cảm nhận được rõ ràng sự bi thương toát ra từ cơ thể anh.

Tại sao, anh ta hiện tại và anh ta trong hồi ức của mình lại khác nhau như vậy?

“Anh…hình như rất yêu Hứa Trúc Linh.”

Cô lắp bắp nói.

“Cô ấy là vợ tôi, lẽ nào tôi lại không yêu cô ấy?”

Anh ta tự hỏi chính mình, hơn nữa lại hỏi vặn lại cô.

Cô mím môi, không đáp lại lời nào.

Người đáng được yêu, cô biết đó lại là một phiên bản khác.

Ban đầu cô bất hạnh trúng đạn, đúng lúc có cơ hội thích hợp, đem thế thân đã chuẩn bị từ trước đưa tới bệnh viện.

Cô ấy có thể tiếp tục sống, đều là nhờ vào niềm tin. Gia đình đoàn tụ, còn con cái…

Đây đều là điều kiện giúp cô rời khỏi quỷ môn quan, không dễ dàng gì mà gặp khó không chết, mang theo đứa con trong bụng, mẫu tử bình an.

Nhưng cô đã nghe thấy điều gì đây, Cố Thành Trung mất trí rồi, với Ayako Nikkeikawa không rõ ràng, có nhiều dấu hiệu của quan hệ yêu đương.

Nếu anh ta không mất trí, cô có thể sẽ hiểu được hành vị này, toàn bộ đều vì tập đoàn Cố Linh, phải suy nghĩ cho đại cục, không được để bản thân gặp nguy hiểm, với Ayako Nikkeikawa chỉ là tán tỉnh chơi đùa.

Nhưng… nhưng anh ta mất trí rồi, một người đàn ông lại hoàn toàn quên đi bản thân mình, hơn nữa lại luôn mồm nói bản thân mình vô dụng, nếu có thêm một lần nữa, chắc anh ta sẽ cưới luôn một đối tác môn đăng hộ đối với mình.

Không có đần độn như tôi, không như cô ấy chỉ biết ở trong bếp nấu ăn, học tài chính bốn năm lại dốc lòng làm một đầu bếp.

Đầu bếp.

Anh ấy cứ như vậy ghét bỏ bản thân, nói chuyện toàn dùng lời lẽ nghiệt ngã.

Nếu đơn Diên chỉ là nghe qua lời của một người, chắc cô sẽ không tin, nhưng đây là cô xem tin tức mà biết, cũng cho người đi điều tra qua.

Thậm chí đến người giúp việc trong nhà còn không quản được, lúc ngồi xuống tán dóc đều nói chuyện tâm tình hiện tại của Cố Thành Trung đã thay đổi thế nào, ghét bỏ bản thân ra sao.

Cô ấy vì anh thập tử nhất sinh, mang cái bụng bầu trở về từ quỷ nha môn, cuối cùng nhận được cái gì?

Cô không thể xác định được Cố Thành Trung khi nào mới có thể hồi phục kí ức, nếu như cả đời này không hồi phục, lẽ nào cô cũng phải theo đuôi sao?

Vậy sẽ phải đối mặt với điều gì?

Cô ấy lúc đó như người đã chết, anh ta đối với người chết, vậy mà lời nói khắc nghiệt, mặt không chút lưu tình.

Vậy người đang sống như cô xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ để cô khó nhìn như thế nào đây?

Cô bây giờ không thể nhớ nổi bản thân mình lúc đó làm thế nào mà trải qua được khoảng thời gian đen tối đó, bây giờ mỗi lần nhớ lại, trong lòng không kìm được mà nhói đau từng hồi.

Thật ra…Cố Thành Trung không sai.

Anh không hề quên đi mình, nghĩ tới mấy năm nay cùng nhau nắm tay trải qua tất cả, tự nhiên không còn cảm giác đó nữa.

Nhưng anh quay về lúc chưa gặp mình.

Thật ra lúc đầu cô cũng tự hỏi mình, nếu không ghét bỏ như lúc đầu, đứng ra bảo vệ anh ta hủy nhan, liệu có nhiều tình cảnh như vậy xảy ra.

Tất cả đều là duyên phận.

Lúc bên nhau cũng là duyên phận.

Lúc không thể bên nhau cũng vậy, cô không có cách nào cưỡng cầu.

Anh ấy quên rồi, bản thân cũng quên luôn, cả hai đều quên cả, có gặp cũng không nể mặt, đây là thể diện tốt nhất mà cô để lại cho Cố Thành Trung, cũng là để bản thân có thể rời đi tự nhiên một chút.

Cô nghĩ, ngày trước chắc mình đã thử cố gắng buông bỏ, chắc chắn không được, mới…mới lựa chọn thôi miên, thôi miên triệt để như vậy, để anh ấy quên đi toàn bộ.

Có thể nói…là công bằng.

Anh quên em một lần, làm tổn thương trái tim em.

Vậy em sẽ trả lại anh một lần.

Chỉ là anh rất nhanh nhớ lại, hơn cô muốn anh nhớ lại, khó càng thêm khó.

“Không nói những cái này nữa, nhanh ăn cháo đi, ăn xong tôi sẽ nói cho anh biết. Nhưng nhắc cho biết trước, ăn sạch sẽ cho tôi. Tôi khó khăn lắm mới nấu được đó, làm ơn ăn cho bằng hết!

Cô nói bằng giọng không vui, tuy rằng ngữ khí không thân thiện chút nào, nhưng vẫn tận tâm chuẩn bị chén đũa cho anh ta.

Cố Thành Trung bất đắc dĩ mới không tiếp tục truy hỏi, chỉ muốn ăn cho xong nhanh để biết rốt cuộc Trúc Linh đã nói những gì.

Nhưng…

Anh ăn miếng đầu tiên, toàn thân ngơ ngác.

Đồng tử anh co rút dữ dội, tim run lên từng hồi.

Hứa Trúc Linh nhìn anh bất động, nghi ngờ hỏi: “Anh sao vậy? Đừng dọa tôi nha, không lẽ đồ ăn có độc à?”

Cô la lên vài tiếng, Cố Thành Trung mới hoảng hốt thức tỉnh.

“Đây là đồ ăn cô nấu sao?” Ngữ khí của anh khàn đi, qua vài phút đấu tranh.

Dường như đang cầu chứng gì đó, lại lo sợ mất đi, cẩn thận dè dặn từng chút một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play