Khi Diên tắm rửa xong, tỉnh táo lại và quay về phòng, trong phòng đã trống rỗng.

Canh giải rượu đặt trên chiếc tủ đầu giường, có đè một tờ giấy ở bên dưới.

“Uống canh giải rượu đi nhé, không thì hôm nay anh sẽ bị đau đầu đấy, em đi đây.”

Diên xoa huyệt Thái Dương hơi nhói đau, như là nhận ra được điều gì, chắc chắn cô ấy đã hiểu lầm.

Nhưng, chuyện thế này chẳng có cách nào nói với người khác.

Cậu ta yếu ớt thở dài, uống hết số canh giải rượu còn dư lại.

Risa đi ra khỏi tòa nhà khách sạn, cô không bắt xe, đi bộ không có mục đích.

Bóng đêm dần bao phủ, đèn đường kéo dài chiếc bóng của cô, hiện lên nét cô đơn.

Có vài người đàn ông tới bắt chuyện, cô nói tiếng Nhật, khiến họ hiểu lầm rằng hai bên bất đồng ngôn ngữ.

Vào lúc này, một chiếc xe Cayenne màu đen đi theo sau lưng cô.

Cô đi chậm, xe cũng chạy chậm. Cô có muốn không phát hiện ra nó cũng khó.

Cô quay đầu nhìn, người lái xe chính là Samegawa Akane.

Anh ta cũng không gọi cô lên xe, cũng không nấp ở chỗ tối để cô không phát hiện, cứ vậy mà chầm chậm đi theo.

Anh ta chạy xe quá chậm, những chiếc chạy sau bấm còi liên tục, anh ta cũng không để ý tới.

Cuối cùng có người không nhịn được nữa, xuống xe đi tới gõ cửa kính xe của anh ta.

Samegawa Akane ngước mắt nhìn Risa, bên dưới đôi kính gọng đen là một đôi mắt tĩnh mịch đáng sợ.

Anh ta mặc vest, đi giày da, trông rất hào hoa phong nhã, như một vị thân sĩ tao nhã.

Nhưng Risa không hiểu, nếu anh hoàn toàn vô hại, thì sao có thể giúp nhà vua xử lý nhiều việc như vậy.

Thân vương Akihito trong mắt nhân dân là một người đàn ông tốt, ôn tồn nhã nhặn, tốt bụng và rộng lượng.

Trong mắt của Risa, vị hôn phu của cô là một nhà trí thức, khôn khéo tài giỏi, làm việc nhanh gọn, thậm chí... còn có hơi cố chấp và đáng sợ.

Nhà vua có bốn người anh em, chỉ có mình anh ta có phong hào, gọi Akihito.

Thật ra anh ta là vị hoàng tử ít xuất sắc nhất trong hoàng thất, không được xem trọng.

Khi còn bé, cô vào cung chơi, trông thấy anh ta bị người khác bắt nạt, cô đã bước ra giúp đỡ.

Bởi vì cô là con vợ lẽ, tuy ở nhà không khó khăn nhiều như vậy, nhưng dù sao vẫn thua chị gái.

Cô rất thấu hiểu tâm trạng của Samegawa, nên họ có hay qua lại, trở thành bạn tốt.

Cô khích lệ anh trở nên xuất sắc, cổ vũ anh đọc nhiều sách để trở thành nhà trí thức, cổ vũ anh tập boxing để rèn luyện sức khỏe.

Khích lệ đến cuối cùng, quyền thế của anh mạnh như chẻ tre, chỉ có đi lên không có lùi lại, địa vị như ánh mặt trời ban trưa.

Nhà vua kế vị, nhờ có anh ta bình ổn bên trong, xử lý bên ngoài.

Nhà vua hỏi anh ta có nguyện vọng gì, anh ta nói...

“Thần muốn cưới Risa.”

Từ đó về sau, cô thưởng thức được cái gì gọi là gieo nhân gặt quả.

Thật ra anh ta cố chấp ngang ngược, chiếm giữ một cách ích kỷ, không cho bất kỳ ai làm trái ý mình.

Anh ta là người nắng mưa thất thường, sở thích khó đoán, khiến cho các quan chức cấp cao của Nội các đau đầu đủ điều.

Có những lúc cô cũng không thể nghĩ ra, rốt cuộc anh ta muốn cái gì!

Chỉ trông thấy Samegawa Akane dừng xe, người phía sau thấy xe đứng lại, tức giận đến mức chỉ tay vào mũi anh ta, nói: “Anh chạy xe kiểu gì vậy? Chạy chậm thế này, anh bảo cho mọi người đi sau vượt qua xe anh như thế nào đây?

“Đường này cũng đâu phải đường một chiều.” Anh ta nói một cách thản nhiên.

“Dù cho không phải là đường một chiều, thì anh cũng không thể như vậy chứ, một chiếc xe của anh chiếm cả một làn...”

“Tôi đã nói rồi, đường này không phải đường một chiều, tôi không thích người nói nhiều.”

Người kia còn chưa nói xong, Samegawa đã bắt lấy tay anh ta.

Dùng một chút sức là đã bóp cho anh ta gào khóc kêu la.

“Sao anh lại như vậy? Anh đánh người à!”

“Ừ, tâm tình tôi không tốt, nên muốn trút giận.”

Samegawa chẳng hề nói đạo lí, cứ thế ra tay.

Các chủ xe đi phía sau lần lượt xuống xe, không thể trơ mắt nhìn chuyện này, ào ào ra tay.

Nhưng nhiều người như thế, cũng đánh không lại Samegawa, cuối cùng quần áo của anh vẫn thẳng thớm như lúc đầu.

“Đừng đánh nữa.”

Risa sốt ruột, vội vàng ra mặt ngăn cản.

Như rằng Samegawa vẫn luôn chờ đợi câu này của cô, tiếng nói của cô vừa dứt, anh ta lập tức dừng tay.

Anh ta nhìn cô, không nói lời nào, chỉ mở cửa bên ghế phụ ra.

Cô cắn răng, cuối cùng cũng phải chui vào xe một cách không cam tâm tình nguyện.

“Anh...” Những tài xế còn lại thấy anh định bỏ đi, vẫn còn muốn nói gì đó, Samegawa Akane ngoái đầu lại nhìn một cách lạnh lùng.

Ánh sáng sắc bén bị kính xe khúc xạ, khiến cho người ta lập tức lạnh sống lưng.

Chỉ chớp mắt, đã câm như hến.

Samegawa Akane lên xe, không nói một lời, chạy xe với tốc độ rất nhanh.

Cô sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay vịn, sợ mình bị quăng ra ngoài.

“Samegawa Akane, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô phẫn nộ nói.

“Nói đi, em đã làm gì rồi.”

“Tôi và Diên đi khách sạn thuê phòng, được chưa? Không phải là anh có thể điều tra được hành tung của tôi à? Tôi thuê phòng đấy, tôi có bản ghi chép chi phí tiêu dùng, anh đều biết cả mà.”

“Với lại, anh theo dõi tôi suốt cả chặng đường, trong lòng anh biết rõ, vì sao lại tới hỏi tôi?”

Cô giận đùng đùng nói.

Đúng lúc này, đột nhiên xe ngừng lại.

Phanh gấp, lốp xe trượt trên mặt đường sinh ra lực ma sát, làm cho cô bị văng mạnh về phía trước, xém chút nữa đã va vào kính thủy tinh trước mặt, sau đó cơ thể lại bật mạnh trở về.

Cô choáng váng đầu óc, chỉ chút nữa đã không thể phân biệt phương hướng.

Samegawa Akane nện một quyền thật mạnh lên vô lăng, nói: “Chẳng lẽ em không có gì để giải thích sao?”

“Tôi không có gì để giải thích, thậm chí tôi còn muốn trao lần đầu tiên của tôi cho người khác, anh vừa lòng với câu trả lời này chưa?”

“Nikkyo Risa, em đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi sao?”

Anh ta đỏ mắt, chứa bên trong toàn là sự đáng sợ và tàn khốc.

Vị hôn thê của anh ta, trắng trợn nói với anh ta rằng, cô muốn ngủ với người đàn ông khác.

Chuyện này quả thật là một trò hề.

“Đúng vậy, tôi đã nói là tôi không yêu anh, tôi không muốn lấy anh, anh không nghe hiểu được tiếng người à? Tôi vẫn luôn xem anh như anh trai, như bạn bè, tôi tôn trọng anh, tôn sùng anh, còn anh lại đối xử với tôi như vậy đó sao?”

“Nhưng em đã nói là em muốn lấy tôi, em đã nói mà.”

Người đàn ông dùng giọng trầm thấp gào lên.

“Samegawa Akane, đó là lời tôi nói lúc còn chơi trò cô dâu chú rể, lúc tôi mới mấy tuổi đầu, anh vẫn còn nhớ tới bây giờ sao? Tôi thấy tình cảnh của anh giống tôi, không kiềm lòng được nên tới giúp anh. Tôi không kêu anh cưới tôi, mà tôi mong anh có thể sống cuộc sống anh mong muốn.”

“Nhưng cuộc sống mà tôi mong muốn, là được ở bên em.”

“Anh... Tôi nói không lại anh, lời anh nói toàn là lời ngụy biện.”

Risa tức giận nói, trước giờ anh ta không bao giờ hỏi thăm bàn bạc, mà là làm xong chuyện mới thông báo.

Anh ta không hỏi cô, có thích cái này hay không.

Sẽ không hỏi cô, em thích ăn cái gì.

Thứ anh ta đưa cho cô, đều là thứ mà anh ta trân quý, nhưng cô lại không hề thích.

Trước giờ anh ta chưa bao giờ hỏi ý nghĩ nằm ở sâu trong lòng cô, lần nào cũng áp đặt ý nghĩ của mình lên người cô.

Cô mệt mỏi.

Cô không thể thở nổi, cảm giác như bản thân mình đang nói chuyện với một con trâu.

Ý nghĩa của đàn gảy tai trâu, chắc là như vậy.

Anh ta gọi đó là yêu, nhưng lại là chiếm giữ một cách ích kỉ.

“Anh biết anh là gì với tôi không? Chắc anh đã từng nghe câu dưa hái xanh thì không ngọt nhỉ? Anh mặc kệ nó có ngọt hay không, anh chỉ muốn quả dưa đó phải là của anh mà thôi. Tôi không có cách nào chống lại hôn lễ của chúng ta, tôi sẽ lấy anh, vậy anh cũng đừng quan tâm quả dưa là tôi đây ngon hay dở, đã bị người khác ăn rồi hay chưa.”

“Tôi chịu đựng anh, anh cũng chịu đựng tôi, chúng ta đều mở một mắt nhắm một mắt, không được sao?”

“Chẳng lẽ, em không thể yêu tôi sao? Tôi yêu em vậy mà.”

Samegawa nói với vẻ mặt đau khổ.

“Thế nào là “em yêu tôi”? Lẽ nào anh yêu tôi, thì tôi phải yêu anh sao? Samegawa, tôi hỏi anh, tôi yêu gì nhất?”

“Em yêu... tự do nhất.”

“Đúng vậy, còn anh cho tôi thứ gì, đổi một chiếc lồng sắt nhốt tôi à?” Cô trào phúng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play