Cố Thành Trung nghe nói như vậy, ngừng bước chân, không biết vì sao đầu hơi đau một chút, giống như bị gai nhọn đâm xuyên qua vậy, thống khổ khó chịu đến cùng cực.
Anh vô thức siết chặt nắm tay của mình, mạnh mẽ chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt.
Anh thở ra một hơi đùng đục, lặng lẽ xoay người, ánh mắt xa xăm vô cùng, như mực đậm vừa đổ nhào vào đôi mắt anh.
“Trong tự điển của Cố Thành Trung tôi không có từ hối hận.”
Anh híp mắt, lạnh lùng nói.
Anh rời đi cũng không ngoảnh đầu lại, nhịp bước kiên định, không có chút do dự nào.
Diên nhìn theo hướng anh rời đi, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Anh tiếp tục trở lại quầy bar, bảo phục vụ mang rượu đến.
Một ly rồi lại một ly nữa, giống như đang uống nước lã vậy.
Dòng rượu mạnh chảy vào cổ họng, đốt cháy nội tạng của anh.
Cho dù là người có tửu lượng tốt, nếu cứ tiếp tục uống dữ dội như thế này, cũng có chút không chống đỡ nổi.
Khi anh đã mộng mị trong men say, có một người vội vàng đi đến.
“Diên!”
Giọng nói này ngập tràn sự quan tâm.
Diên nghe thấy giọng nói này, mơ mơ hồ hồ ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Trúc Linh.
“Trúc Linh…”
Anh ta vô cùng kinh ngạc, vô thức đưa tay lên muốn chạm vào khuôn mặt của cô.
Nhật Kinh Lê Sa hớt ha hớt hãi chạy đến đây nghe thấy hai chữ phun ra từ miệng hắn, trái tim cô run rẩy mãnh liệt, giống như bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình, lại có chút khó thở.
Trong lòng cô không có tư vị, liền mạnh mẽ xốc lại tinh thần.
Cô dìu Diên đứng dậy, anh ta đi không vững nữa rồi, lắc lư loạng choạng, chân nọ đá chân kia.
Hơn một nửa trọng lượng cơ thể đều đè lên người cô.
Tấm thân gầy yếu của cô chống đỡ một cách khó nhọc, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Cô đưa Diên lên xe, vốn muốn đưa anh ta về nhà họ Quý, nhưng cứ nghĩ đến Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện và việc anh ta không tránh khỏi liên can, lại sợ người nhà họ Quý ôm hận trong lòng.
Sau nhiều lần do dự, cô chỉ có thể đưa anh ta đến khách sạn.
Do tắc đường, xe cứ đi một chặp rồi ngừng lại, Diên cảm thấy một cảm giác khó chịu đang dâng trào trong dạ dày.
Khuôn mặt anh ta đỏ gay, sắc mặt tràn đầy đau khổ.
Sau khi thấy như vậy, Lê Sa không khỏi sốt ruột.
“Tài xế, đi vòng cũng không sao đâu, anh lái xe ổn định một chút, anh ấy rất khó chịu.”
“Được rồi được rồi, vậy tôi đi vòng, bảo đảm chạy êm.”
Tài xế không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra khỏi đường chính, mất hai mươi phút mới đưa được người đến khách sạn, phục vụ đẩy tay nắm cửa, đưa anh ta vào trong phòng.
Mặc dù anh ta uống rất nhiều, nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, việc đầu tiên khi vào phòng chính là tìm nhà vệ sinh.
Cuối cùng, nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa mặt.
Lê Sa nhờ phục vụ chuẩn bị đồ giải rượu, thấy anh ta nôn, cô liên tục vỗ nhẹ vào lưng, anh ta làm bản thân thành ra như vậy, trong lòng cô rất không thoải mái.
Nhưng cũng đành chịu thôi, suy cho cùng, người ra đi chính là tình yêu chân thành trong lòng hắn.
Có lẽ, bản thân cô chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, một sự tình cờ thoáng qua.
Cô còn chưa đợi được câu trả lời của hắn, Hứa Trúc Linh đã gặp tai nạn rồi.
Ngày hôm đó... anh ta vội vàng đến trả lời cô, thì ra chính mình cũng được tính là kẻ sát nhân.
Cô không bao giờ hy vọng rằng mình có thể đến với Diên, nhưng cô lại không nhịn được mà đắm chìm.
Cô không cần bất kỳ câu trả lời nào nữa, chỉ mong anh ta có thể sớm thoát ra khỏi bóng đen mà thôi.
Diên nôn rất nhiều, nôn ra rồi anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Lê Sa rót nước cho anh ta súc miệng, dùng khăn ấm lau mặt, sau đó dìu anh ta lên giường.
Anh ta đang dần tỉnh rượu, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc cũng ướt đẫm.
“Em biết anh rất buồn, nhưng tại sao anh lại hành hạ bản thân như vậy chứ.”
Lê Sa đau lòng nói.
Diên nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ cô ấy đang nói gì.
Anh ta chỉ biết rằng có một giọng nói nhẹ nhàng, giống như giọng nói của Hứa Trúc Linh.
“Trúc Linh…”
Anh ta có quá nhiều điều muốn nói với cô, rất vội vàng, anh ta trực tiếp nắm lấy tay cô.
Động tác của Lê Sa liền dằn lại, ngây người nhìn hắn.
Anh ấy nhầm mình thành Hứa Trúc Linh.
“Trúc Linh, tên khốn Hứa Thành Trung thật sự đã quên em rồi, anh ta làm sao có thể quên em chứ, anh ta cái tên vong ơn bội nghĩa, anh ta không xứng với những gì em đối với hắn, không xứng...”
“Anh xứng đáng sao? Vậy thì anh xứng đáng sao?”
Lê Sa thì thầm, chỉ biết nói người khác, tại sao không nhìn lại chính mình?
“Trúc Linh... xin lỗi, anh thực xin lỗi em, anh làm không tốt, là tại anh...”
Lời nói của anh ta tràn đầy áy náy, lúc này chính là giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ ăn năn.
Anh ta từ từ cuộn mình lại thành một đống, trông có vẻ bất lực thảm hại.
Trái tim Lê Sa có chút đau đớn, cô thực sự biết rất ít về quá khứ của Diên, chỉ biết đại khái sơ qua, không hề biết rốt cuộc anh ta đã trải qua những chuyện gì.
Trước mặt người ngoài, anh ta là chủ nhân của dòng họ Kettering giết người không nương tay, thống trị gia tộc London, vinh quang tối thượng.
Thân phận và địa vị của anh ta không kém gì chị Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, vốn sẽ có một cuộc sống tươi đẹp tuyệt vời, nhưng hắn…dường như đã trải qua mọi thăng trầm của cuộc đời.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của hắn, cái người bị anh ta làm cho đau lòng lại muốn ôm chặt anh ta vào lòng.
Cô cúi mình xuống, ôm lấy hắn.
“Người chết không thế sống lại, nếu Hứa Trúc Linh biết anh đau khổ như vậy, cô ấy cũng sẽ không vui. Cô ấy đã ra đi rồi, người còn sống đã cũng quên mất, chắc gì đó là chuyện không tốt. Nếu anh cứ nhớ đến, há không phải càng thống khổ hơn sao? “
Cô không ngừng an ủi, hy vọng rằng Diên có thể suy nghĩ thoáng ra một chút, đừng cứ cố chấp như vậy nữa.
“Trúc Linh…”
Anh ta không nghe rõ, vẫn đang gọi tên Hứa Trúc Linh.
Lê Sa bất lực, chính vào lúc này, canh giải rượu do khách sạn chuẩn bị đã được mang đến.
Nhưng câu hỏi của cô cũng vừa xuất hiện, canh giải rượu này làm sao này có thể đưa vào miệng Diên.
Anh ta còn không chịu ngoan ngoãn uống canh giải rượu, lần nào cũng day đầy lên quần áo và chăn mềm, cứ như vậy chăn cũng ướt đẫm, buổi tối làm sao ngủ được?
Cô do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng dứt khoát uống một ngụm canh giải rượu, truyền miệng đưa sang cho hắn.
Cánh môi hồng nhẹ nhàng áp lên đôi môi mỏng của hắn, sau đó đầu lưỡi linh hoạt tách ra khe hở, cẩn thận truyền canh tỉnh rượu qua.
Trong món canh giải rượu này có thêm chút chanh chua chua, cũng có chút vị nhân nhẫn, không ngon chút nào.
Việc truyền canh qua miệng rất lâu, tuy tốn nhiều thời gian nhưng phương pháp này cũng được coi là thành công.
Lúc này, cô cũng không quan tâm đến việc xấu hổ, dù sao thì Diên cũng không tỉnh táo, dù làm gì thì anh ta đều không biết.
Cô tiếp tục truyền qua từng ngụm từng ngụm, lúc đầu anh ta còn bồn chồn không yên, nhưng dần dần trở nên yên lặng.
Bây giờ anh ta đã yên ổn nằm trên giường, như một đứa trẻ đang chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt, lông mi rất dài và dày, hơn nữa da dẻ cũng rất trắng, mịn màng và căng bóng.
Hốc mắt sâu, sống mũi cao, đường nét thanh tú ưa nhìn.
Khuôn mặt cả anh ta hoàn mỹ quá mức, đảo lộn dung mạo của mọi người, quả là một nét đẹp phi giới tính.
Một người đàn ông như vậy, cô chỉ thấy trong truyện tranh, không ngờ rằng ở ngoài đời cũng thực sự tồn tại người như vậy.
Cô nhìn đến mức say sưa, không biết rằng canh giải rượu đã uống hết rồi, nhưng cô vẫn chưa đứng dậy rời đi.
Lúc này, đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền của anh ta lại từ từ mở ra.
Bên trong là một màu xanh thẳm, tựa như một đại dương vô tận.
Màu sắc quá tinh khiết.
Cô nhìn con ngươi của anh ta từ từ co rút lại, màu xanh lam ban đầu dần dần trầm xuống, như bị nhuốm màu mực.
Đợi đã...
Anh ta tỉnh rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT