Anh không ngần ngại buông nắm tay xuống, nhưng….vẫn chưa gục ngã hoàn toàn, anh chỉ cảm thấy cổ đau nhói.
Anh sững người, quay người nhìn xung quanh thì thấy Cố Ngọc Vy đang cầm cây kim trong tay, sợ hãi nhìn mình.
“Em….em tiêm cho anh thứ gì?”
“Thuốc an thần, thứ này sẽ khiến cho anh ngủ đi một lát. Anh ba, cảm xúc của anh quá kích động, Gia Bảo nhất định không có chuyện gì đâu, chỉ cần khi anh tỉnh lại, Gia Bảo sẽ bình an vô sự mà đứng trước mặt anh!”
“Cố Ngọc Vy!”
Anh nghiến răng nói.
Đây là loại thuốc có công hiệu mạnh, hiệu quả đã nhanh chóng xuất hiện.
Cơ thể anh mềm nhũn dựa vào tường, miễn cưỡng để cho mình không đến mức ngã xuống.
Anh loạng choạng đi bước về hướng phòng mổ.
Nhưng còn chưa đi đến, trước mắt anh tối sầm lại và cơ thể thì ngã về sau.
Cố Ngọc Vy vội vàng đỡ lấy, cả người đều bị đè đến không thở nổi.
Mà anh, những ngón tay vẫn hướng về phía phòng mổ
“Anh…..”
Diên hơi ngạc nhiên.
“Anh nhìn cái gì, còn không nhanh đỡ anh ấy lên, tôi sắp chết rồi này. Nếu mà không phải tôi, anh thật sự sẽ bị anh ấy đánh chết.”
Diên mím môi, biết rõ Cố Ngọc Vy có lòng tốt.
Anh đưa Cố Thành Trung vào phòng ngủ bên cạnh rồi anh nôn nóng bất an coi giữ cửa phòng mổ, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Cố Thành Trung có một giấc mộng rất dài, trong mộng tối đen như mực, tối đến nổi không nhìn thấy bàn tay.
Anh luôn một mực tìm kiếm Hứa Trúc Linh, nhưng làm sao anh vẫn không tìm thấy.
Anh tựa như đang leo núi và lội nước, đi hàng ngàn dặm, hét lên không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không hề được đáp lại chút nào.
“Gia Bảo...”
Anh tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trán đổ đầy mồ hôi.
Anh nghĩ đến chuyện mới xảy ra trước đó, liền vén chăn lên.
Nhưng tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết, anh chật vật ngã xuống đất.
“Anh.”
Cố Ngọc Vy vội vàng tiến vào đỡ anh đứng dậy, mặt mũi đầy lo lắng.
“Hứa Trúc Linh đâu?”
“Anh….anh phải mạnh mẽ lên..”
Cố Thành Trung nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn cô.
“Lời này của em là có ý gì?”
Cố Ngọc Vy mím môi, không biết nên mở miệng nói thế nào.
Anh nhận ra được điều gì đó, lông mày hạ xuống, trong mắt đều là màu sắc điên cuồng.
“Không thể, không thể nào…..”
Anh lảo đảo lao ra ngoài nhưng lại đụng phải Nguyên Doanh.
Anh ta nhìn mình với vẻ mặt bi thương, dùng sức vỗ vai anh thật mạnh và nói một câu mà anh không muốn nghe nhất.
“Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cố gắng hết sức là ý gì?”
Anh run rẩy siết chặt vai anh ta thật mạnh.
“Đưa đến quá muộn nên mất máu quá nhiều khi sinh non, tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn không thể…..không thể giữ cô ấy lại.”
Điều này đại biểu cho cái gì?
Một đạo sấm sét!
Đôi mắt của Cố Thành Trung lập tức hiện lên vẻ trống rỗng.
Nguyên Doanh lo lắng nhìn anh: “Cố Thành Trung cậu không sao chứ, cậu phấn chấn lên đi!”
Anh dường như không nghe được, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía trước rồi đột nhiên cúi người nhổ ra một ngụm máu lớn, thân thể thẳng tắp ngã xuống.
Lòng đau như cắt.
Cố Thành Trung được đưa thẳng đến phòng cấp cứu, trái tim từng ngừng đập vài lần.
Anh đã trải qua cuộc phẫu thuật thay tim, không thể quá vui quá buồn, bây giờ gặp phải chuyện lớn như vậy làm sao anh có thể chịu đựng được.
Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy không ngừng cấp cứu, dành trọn 24 tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật mới kéo được Cố Thành Trung từ Quỷ Môn Quan trở về.
Thế nhưng, anh vẫn còn lâm vào tình trạng hôn mê.
Hai người đã hoàn toàn kiệt sức, Cố Ngọc Vy hư thoát ngồi bệt xuống ghế ở hành lang.
Nguyên Doanh còn vất vả hơn cô, trước đó còn phải cứu Hứa Trúc Linh nhưng anh vẫn gắng gượng dậy rót cho cô một cốc nước.
Cô uống nước xong thì sức lực cũng giảm bớt, thở dài một hơi rồi nói: “Bây giờ phải xử lý làm sao mới tốt đây? Anh em nhất định sẽ phát điên nếu không còn Hứa Trúc Linh.”
“Anh đã cố hết sức.”
“Em biết.”
Cố Ngọc Vy thấy đôi mắt anh ảm đạm liền nắm lấy tay anh.
Lúc Hứa Trúc Linh được đưa đến đây thì đã mất quá nhiều máu, những túi máu vội vàng được chuyển tới từ các bệnh viện khác vẫn không đủ dùng.
Không ngờ lần này, một xác hai mạng.
Bây giờ Diên vẫn còn trong nhà xác, rất hối hận vì lỗi lầm của mình không thôi.
Cả tầng lầu đều bao trùm trong bầu không khí bi thương tột độ, cô đã phong tỏa toàn bộ bệnh viện lại để đảm bảo thông tin không bị lộ ra ngoài.
Cô cũng không dám mở điện thoại di động, nhất định sẽ nhìn thấy tin nhắn điện thoại của ông cụ Cố, nói không chừng có cả nhà họ Quý.
Thông tin Hứa Trúc Linh bị giết hại hoàn toàn không thể che giấu, thông tin đều lộ ra và gây ra nhiều xôn xao.
Có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, Hứa Trúc Linh bị bắn một phát rồi ngã xuống vũng máu.
Lúc cảnh sát đến và đưa người này lên xe cấp cứu thì người này đang hấp hối và thở gấp.
Mọi người đều suy đoán rằng lần này thì Hứa Trúc Linh chạy trời không khỏi nắng.
Trong lòng Cố Ngọc Vy nặng trĩu, không biết nên giải thích thế nào khi Cố Thành Trung tỉnh dậy.
Bên ngoài, màn đêm nặng nề đang bao trùm cả thành phố.
Trong bệnh viện này, chứa đựng rất nhiều hy vọng và cũng quá nhiều tuyệt vọng.
Khi người thân và bạn bè của mình nằm trên bàn phẫu thuật, bản thân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể xoay chuyển được gì, cảm giác này thật sự…..rất kinh khủng.
Hai vợ chồng cứ như vậy mà ngồi thẫn thờ cho đỡ mệt và nghĩ tiếp theo sẽ gặp phải tên điên nào.
Sáng hôm sau, Cố Thành Trung tỉnh lại nhưng không ngờ lại không nổi điên.
Sắc mặt anh bình tĩnh như nước, không chút thăng trầm, lạnh lùng đến dọa người.
Nếu anh làm ầm lên và khóc lên thì trong lòng mọi người đã đoán được, nhưng đáng sợ nhất là cứ im lặng thế này.
“Anh…em biết anh rất khó chịu nên anh hãy khóc đi, không ai cười anh đâu.”
“Gia Bảo đang ở đâu?”
“Trong nhà xác, Diên đang ở cùng chị ấy, em đã làm xong giấy chứng tử và cần chữ ký người thân.”
Cố Ngọc Vy run run nói, lòng cô đau đớn khủng khiếp khi cô nói những lời này.
Cố Thành Trung nghe vậy, bước chân cứng nhắc, lưng cũng cứng lại một chút
Nhưng dù như vậy, trên mặt của anh vẫn không có bất kỳ biểu hiện bi thương nào.
Anh đi thẳng tới nhà xác, Diên ở đó cả một đêm, canh giữ không rời nửa bước.
anh ta nhìn thấy Cố Thành Trung đến, lập tức nói: “Cố Thành Trung, anh muốn giết hay chém tôi đều nhận hết, là lỗi của tôi, tôi sẽ không trốn tránh.”
“Không phải là lỗi của anh, Gia Bảo là vợ của tôi, không ai ngoài tôi đủ tư cách bảo đảm an toàn cá nhân cho cô ấy. Trách tôi, tôi quá tin tưởng người ngoài. anh đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
“Cố Thành Trung…”
Diên muốn nói thêm gì đó nhưng không ngờ Cố Thành Trung quay lại và nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Đây là ánh mắt gì thế, giống như là Tu La ở Địa Ngục vậy, không ẩn chứa một chút tình cảm nào, trong mắt mang theo sự thù địch, giống như là ma quỷ tội ác tày trời.
“Cút đi!”
Anh không nói thêm lời thừa thãi nào nữa mà chỉ lạnh lùng phun ra một chữ này.
Diên há to miệng rồi lập tức yên lặng, cuối cùng nhún vai.
Anh ta lặng lẽ lui ra cửa, không tiến lên một bước nào nữa.
Cố Thành Trung đi đến bên cạnh Hứa Trúc Linh, sắc mặt cô lộ ra vẻ tái nhợt, đã không còn hồng hào như người bình thường.
Tay chân lạnh buốt, thậm chí còn hơi cứng nhắc.
Anh nắm chặt tay cô, truyền sự ấm áp từng chút một, nhưng…..lần này cũng không sưởi ấm được nữa.
“Anh…”
Cố Ngọc Vy vô cùng lo lắng nhìn anh.
Anh ấy nhìn Hứa Trúc Linh mà sao vẻ mặt không có chút dao động nào, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT