Sau khi Diên nói về kế hoạch của Cố Thành Trung xong, trên gương mặt của Hứa Trúc Linh không có bất kỳ dao động nào.

Anh không biết cô đang nghĩ gì, không khỏi thấy hơi lo lắng.

Cô chỉ thở phào tựa như trút được gánh nặng.

Cô lắc lư người, nói: “Tôi phải đi tập thể dục đây. anh đi tìm Lê Sa rồi cùng cô ấy chơi vui vẻ đi.”

“Anh...Không sao chứ?”

“Không sao, tôi rất ổn. Ít nhất bây giờ trong lòng tôi đã có cơ sở.”

Cô đẩy người anh đi ra ngoài rồi bảo anh cứ về muộn thôi.

Cô nói: “Tôi sẽ gọi cho Lê Sa để kiểm tra tiến độ. Nếu anh thật sự muốn yêu đương thì đối xử với người ta cho tốt vào. Suy cho cùng, chuyện quá khứ thì cũng là quá khứ, chúng ta...nên trân trọng người trước mắt thật tốt mới phải.

Trân trọng người trước mắt...

Diên nghe vậy thì thấy hơi nhói tim rồi cũng từ từ bình thường lại.

Anh biết rõ rằng Hứa Trúc Linh không phải là người trước mắt mình.

Thậm chí vượt qua tình bạn và giống như là người thân.

Vị trí của cô trong lòng anh cũng giống như Halley và Josh vậy. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng vượt lên trên cả tình yêu và tình thân, có thể vì nhau mà phấn đấu quên mình.

Anh ra ngoài nhưng không lập tức đi tìm Nhật Kinh Lê Sa. anh cảm thấy hơi khó xử.

Nhưng nói dối cũng đã nói rồi, ai cũng đều tin bọn họ là một cặp. Cho rằng bọn họ cãi nhau, người nào người nấy vội vã nghĩ cách cho.

Đúng là anh nợ Lê Sa một lời xin lỗi. Mọi người đứng ở lập trường riêng của mình và không thể cứ lo mỗi thân mình được.

Cuối cùng, anh đứng trước cửa nhưng không có can đảm để bấm chuông cửa.

Ngay khi anh do dự và cuối cùng quyết định rời đi thì không ngờ cửa lại được mở ra.

Lê Sa và Phó Thanh Viên đang định đi mua đồ, không ngờ vừa mở cửa thì thấy Diên ở bên ngoài.

Cô ấy sững sờ dừng ở chỗ cũ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diên, trong lòng cô ấy lại có chút khó chịu.

Anh ấy đến làm gì? Lẽ nào cô ấy đã quay về mà vẫn còn gây ra sự đe dọa với anh ấy sao?

“Lê Sa.”

“Chúng tôi đang định ra ngoài mua chút đồ, nếu anh đã đến thì đi cùng Lê Sa đi. Tôi vẫn còn một vài chương trình chưa viết.”

Phó Thanh cũng nhìn ra được rằng anh ta đang dư thừa trong tình huống này.

Anh ta trực tiếp quay lại dữ cau mày, nói: “Tôi ở Đà Nẵng mà cũng gây trở ngại cho anh sao? Anh cần tôi rời xa thành phố này đúng không?”

“Nếu đúng, tôi lập tức thu dọn đồ đạc. Không cần anh đặc biệt chạy đến đây, cứ gọi điện hay nhắn tin, tôi sẽ rời đi ngay.”

Cô ấy quay lại, đang định mở cửa bước vào nhà thì Diên siết lấy cổ tay của cô ấy và ngăn bước cô lại.

Lúc anh siết ra.

anh chắp tay sau lưng nói: “Không phải, tôi chỉ đến để xin lỗi. Tối qua tôi hơi xúc động nên nói chuyện không được dễ nghe cho lắm.”

“Không, anh nói rất đúng. Với thân phận đáng xấu hổ của tôi mà Cố Thành Trung có thể thu nhận tôi đã là cực kỳ ưu ái rồi. Là do tôi không biết thân biết phận, nghe thấy những điều không nên nghe, anh nghi ngờ tôi cũng dễ hiểu giờ can thiệp vào chuyện của Cố Thành Trung và chị của anh nữa. Nếu tôi làm trái lại với lời tôi nói hôm nay thì cứ để cho tôi chết không được tử tế.”

Cô ấy gằn từng chữ một, chữ nào chữ nấy đều mạnh mẽ.

Một đôi mắt mây xinh đẹp lại tràn đầy vẻ bướng bỉnh.

Diên nghe đến đây thì hơi nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.

anh muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ lặng, bốn mắt nhìn nhau. Dường như không khí cũng yên tĩnh lại một chút.

“Không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài mua đồ đây.”

Cô ấy phá vỡ sự im lặng trước.

“Tôi đi với cô, không phải đây là nghĩa vụ của người yêu giả sao? Cô ra ngoài một mình sẽ rất dễ bị chị cô bắt lại.”

Lê Sa cảm thấy bất an khi nghe thấy câu nói này.

Cô ấy giống như một đứa trẻ khi được anh ấy dung túng cho tính tình của mình.

Nhưng cũng có khi anh ấy xụ mặt, tức giận, quát mắng, nghi ngờ cô ấy.

Cô ấy dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó một cách thụ động.

“Không cần.”

Cô ấy lấy hết can đảm để từ chối: “Nếu tôi bị bắt lại thì chắc càng đúng với ý anh.”

“Tôi chưa từng có suy nghĩ hèn hạ như vậy. Đi thôi, ra ngoài đi dạo một lát”

Giọng điệu bình tĩnh của anh giống như vị quân vương ở trên cao nói với giọng điệu ra lệnh.

Trong lòng cô ấy thấy tức giận và nhiều hơn nữa chính là tủi thân. Cô ấy rất muốn phản kháng nhưng...

Cô ấy không thể nói ra nên cuối cùng chỉ có thể đuổi theo bước chân của anh trong tuyệt vọng.

Hai người đi một người trước một người sau. Lúc lên xe, cô ấy cố tình ngồi ở phía sau xe cho hả giận.

Cả chặng đường không nói một câu nào, mua đồ xong liền bỏ trong cốp xe.

Lần này, tất cả những gì cô ấy mua đều do Diên giúp cô ấy trả tiền trước, mà không hề nói rằng cô ấy không có khả năng chi trả hay gì cả.

Cô ấy mua rất nhiều đồ xa xỉ trong tức giận. anh nhận ra nhưng không vạch trần mà mặc kệ cho cô ấy trút giận bằng cách tiêu xài phung phí.

Thực ra, niềm vui của phụ nữ rất đơn giản. Mặc dù trước đó vẫn còn không vui, nhưng cứ mua rồi lại mua, mua được túi xách quần áo giày dép mà mình thích và ăn đồ hải sản và thịt bò tươi ngon khiến tâm trạng theo đó cũng dần tốt lên.

Vì Diên đã thành thật nhận lỗi nên dù không nói ra nhưng hành động thực tế đã được chứng minh.

Cô ấy tốt bụng rộng lượng nên không so đo với anh ấy nữa.

Anh ấy quan tâm nên mới làm loạn, chất vấn cô ấy cũng là điều đương nhiên.

Nếu như... Nếu như có lần sau, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này nữa.

Lúc sắp ăn xong, cô ấy lau tay nói: “Được rồi, nể tình hôm nay anh rất hào phóng nên tôi không so đo với anh nữa. Bữa tối rất ngon, tôi rất thích, cảm ơn anh đã chiêu đãi”

“Cô thích là tốt rồi. Đây là nhà hàng mà Hứa Trúc Linh đặc biệt lựa chọn, đoán rằng cô sẽ thích.”

“Hứa Trúc Linh?”

Cô ấy sững người một lát.

“Ừ, cô ấy tưởng chúng ta cãi nhau nên nói tôi đến tìm cô. Lát nữa sẽ còn dẫn cô đi xem vở nhạc kịch, nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng của Nhật Bản...”

“Vân vân.”

Lê Sa vội vã ngắt lời anh, nói: “Không phải anh tự nguyện đến tìm tôi mà là Hứa Trúc Linh bảo anh đến sao?”

“Rốt cuộc ý tưởng đi dạo phố, ăn uống và đi xem nhạc kịch là ý của anh hay là ý của Hứa Trúc Linh?”

“Cả hai đều có.”

“Cái gì mà cả hai đều có, rốt cuộc là ý của anh ngay từ bắt đầu hay là cô ấy nhắc nhở anh?”

Cô ấy thẫn thờ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Cô ấy tự thuyết phục bản thân mình đừng tức giận nữa thì có ích gì? Từng bước mà người đàn ông này làm đều vì một người phụ nữ khác.

Đến cả xin lỗi cũng phải nghe người khác nói.

Nếu là chính anh ấy, thì sao có thể nể mặt mà sang đây?

Rõ ràng cô ấy đã nghĩ đến điều này nhưng cô ấy vẫn thấy mình thật may mắn, cho rằng anh ấy quan tâm cô ấy nên mới tìm cô ấy.

Nhưng kết quả...

Đều do tự mình đa tình!

“Có gì khác sao? Đúng là tôi phải xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua. Dù tôi có nghi ngờ thân phận của cô nhưng cũng không thể chất vấn nhân cách của cô được. Cho nên, hôm nay tôi mới đến đây và cũng là để cho bọn họ yên tâm. Nếu đã là người yêu giả thì không thể vạch trần nhau đúng không?”

“Diên!”

Lê Sa tức giận đập bàn. Cô ấy nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng vô cùng hỗn loạn và cực kỳ khó chịu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play