Nửa đêm, trong phòng đen như mực, cô đứng trên ban công nắm chặt lan can nhìn dòng xe qua lại.

Rõ ràng còn nửa tiếng nữa anh mới có thể đến, nhưng cô lại không khống chế được bản thân mình mà ra đây đứng chờ.

Những ngôi sao đêm nay sáng hơn ngày bình thường, cô còn tưởng mình đang xem đài thiên văn.

Trên thế giới này cái gì là khó nhất.

Là đưa tay hái sao, hay là cầu mà không được.

Rõ ràng, trên thế giới này cái khó thứ hai đó chính là gặp được Cố Thành Trung.

Cô nghĩ đến quá khứ ngọt ngào của hai người, khóe miệng theo bản năng gợi lên một vòng cung nhỏ, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô từ đường lớn chậm rãi tiến vào, bóng đêm tối như vậy nhưng xe lại không bật đèn, cuối cùng dừng lại trên mặt đất bằng phẳng ngay dưới lầu.

Cô liếc nhìn thời gian, chỉ mới mười lăm phút trôi qua.

Anh rõ ràng đã hứa với cô nửa tiếng nữa mới đến.

Cô đứng dậy khỏi ghế, xoay người muốn đi xuống gặp anh nhưng lại cố gắng kiềm chế.

Cô nấp ở sau bức màn, yên lặng nhìn chiếc xe phía dưới đang hòa vào bóng đêm.

Nước mắt lặng lẽ rơi.

Mãi đến nửa giờ sau, Cố Thành Trung mới gọi điện thoại cho cô, nói: “Anh ở dưới lầu.”

“Đến đây từ khi nào?”

“Vừa mới đến, lái xe nửa giờ cũng rất ổn.”

Giọng của anh không nhanh không chậm, trầm ổn, mạnh mẽ.

Hứa Trúc Linh suýt chút nữa đã khóc thành tiếng khi nghe những lời này.

Cô không thể không thừa nhận, Cố Thành Trung là một kẻ nói dối xuất sắc.

Nhưng, nói dối chính là nói dối, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị vạch trần.

Cô gắt gao che miệng, cúp điện thoại, không để lộ ra sơ hở.

Cô hít một hơi thật sâu mới có thể nén được sự khó chịu trong lòng, mặc thêm quần áo rồi đi xuống lầu.

Cô còn chưa tới gần thì Cố Thành Trung đã xuống xe đi về phía cô.

Vừa đi tới trước, anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Tại sao lại lạnh như vậy?”

Anh nhíu mày, có chút lo lắng.

Cô mím môi không nói gì.

Anh nhanh chóng mở cửa xe cho cô ngồi vào, đồng thời tăng nhiệt độ bên trong lên để cô cảm thấy ấm áp hơn.

Hứa Trúc Linh phá vỡ sự im lặng, nói: “Anh có nhớ em hay không?”

“Có, lời này anh không thể lừa dối em.”

Giọng anh hơi khàn, nặng nề phun ra đôi môi mỏng.

“Vậy tại sao không đến tìm em?”

“Em ở đây rất an toàn, anh không nên đến quấy rầy, hiện tại là thời kỳ đặc biệt.”

“Vậy khi biết Diên ở đây, anh có tức giận, ghen ghét, khó chịu không?”

“…”

Ánh mắt Cố Thành Trung trở nên mờ mịt, khi bắt gặp đôi mắt như mây của cô, anh thậm chí còn mím môi im lặng.

Cô cố chấp nhìn anh, nếu không nhận được câu trả lời thì cô nhất định không bỏ qua.

Một lúc lâu sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh.

“Tức giận, ghen ghét, khó chịu, đau khổ, lo lắng, sợ hãi, nhớ nhung, hối hận……”

“Quá nhiều cảm xúc, nhiều hơn ba cái mà em đã đề cập.”

Anh nói từng chữ từng chữ một, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ, giống như thủy triều chảy trong đêm đen.

“Em biết là anh đang không thoải mái, nhưng cũng không thể để em khó chịu một mình. Tình yêu là cái gì? Thực ra đó chính là khi bản thân cảm thấy không tốt, thì cũng không muốn để đối phương lại cảm thấy tốt hơn mình. Nếu một trong hai chúng ta cảm thấy tốt hơn thì có nghĩa là chúng ta không còn yêu đối phương nữa.”

Cô hít hít cái mũi, cố nén nước mắt, quật cường nói.

“Em muốn hỏi anh một chút, anh nắm chắc mấy phần khi đối phó với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, đòn chí mạng mà anh sẽ tung ra là cái gì? Em nhìn ra được, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rất có cảm tình với anh, ba lần bốn lượt tìm cách quyến rũ anh. Em không phải là người mù, em có thể nhìn ra được cô ta muốn cái gì. Từ xưa đến nay, chiến trường chinh phục của phụ nữ không phải là tiền tài, danh lợi, quyền thế mà là đàn ông.”

“Ngay cả khi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là một huyền thoại, thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, có khát khao tìm được một người đàn ông xứng đôi để nắm tay mình đi đến cuối đời. Cô ta đối với anh không phải là hứng thú nhất thời, mà là muốn cùng anh ở bên nhau mãi mãi.”

“Em…Nói không sai phải không?”

Câu cuối cùng cô nói ra có một chút run rẩy.

Cố Thành Trung không nói lời nào, trong lòng hơi sửng sốt, không ngờ cô lại có cái nhìn tinh tế như vậy.

Anh vẫn luôn cho rằng Hứa Trúc Linh không biết gì về chuyện này, nhưng anh đã quên một điều.

Cô là phụ nữ cho nên có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ, hơn nữa so với anh thì cô hiểu rõ những gì mà một người phụ nữ muốn.

“Đúng vậy.”

Anh gật đầu, ngoại trừ lời này ra thì anh không biết mình còn có thể nói được cái gì nữa.

“Cho nên, anh biết Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử có tình cảm xâu sắc với mình, nhưng lại đấu đá với cô ta ở khắp mọi nơi, đẩy cô ta vào tình thế bức bách. Điều này chắc chắn sẽ không có lợi cho anh.”

“Hoặc là, đối đầu, hoặc là…đấu trí để thắng.”

“Đối đầu, anh có chút cơ hội thắng.”

“…”

Cố Thành Trung lại rơi vào im lặng, cuối cùng giọng nói có chút chua xót: “Trúc Linh, đây là chuyện của đàn ông, em đừng có gộp chung vào, chuyện ở trên thương trường.”

“Cái gì mà chuyện của đàn ông, em chỉ biết rằng anh là người đàn ông của em, em mặc kệ chuyện sống chết của người khác! Anh căn bản không có phần thắng, anh cho là em không xem tin tức sao, không biết tài sản của nhà họ Cố sao? Anh chỉ có thể dùng trí để chiến thắng, nhưng điểm mấu chốt là em phải không? Anh không thể phản bội em, nhưng mà còn ở bên cạnh em ngày nào thì Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử sẽ còn đối phó với anh ngày đó.”

“Gần đây, có rất nhiều người trong gia tộc Nhật Kinh đến đây, nhưng không phải tìm Lê Sa mà là đến tìm em. Bọn họ muốn xử lý em nhưng lại e ngại Diên, cho nên không dám đụng đến em mà thôi.”

“Em biết rằng anh là một người tự tin, nhìn xa trông rộng. Làm kinh doanh sẽ không bao giờ chừa một con đường lui cho mình. Nhưng anh nhất định sẽ có biện pháp khác, chỉ là sẽ phải trả giá rất đắt. Nếu anh có một kế hoạch khác, trong đó có em... Em hy vọng anh không cần ngần ngại, cứ làm bất kỳ điều gì anh muốn, em sẽ không hận anh.”

“Trúc Linh. Anh có thể giải quyết.”

“Anh không thể, nếu anh có thể thì anh đã sớm đến tìm em rồi, hà tất phải kéo dài tới bây giờ. Em chấp nhận để anh lợi dụng em, giống như chuyện Tạ Quế Anh hạ độc em lần trước, em sẽ không hận anh, em sẽ hiểu cho anh, vẫn yêu anh như trước.”

“Không giống nhau! So với lúc này là không giống nhau!” Cố Thành Trung đột nhiên cáu kỉnh. “Lần trước anh lợi dụng em là bởi vì chắc chắn có thể bảo đảm an toàn cho em, nhưng…Lần này anh không có cách nào để đảm bảo được.”

“Không giống nhau, cũng sẽ không thể giống nhau!”

Anh nắm chặt hai bả vai cô và bóp mạnh.

Trên thái dương của anh nổi rõ gân xanh, sự thống khổ ở trong đôi mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi Hứa Trúc Linh nghe được những lời này thì không cảm thấy buồn, mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ.

“Quả nhiên là như vậy, nếu anh sử dụng cách đấu trí thì phải dùng đến em.”

“Em biết là anh sẽ có con đường thứ hai để lựa chọn, có thể sẽ không bị đánh bại.”

“Cố Thành Trung, lúc này đây em cho phép, anh có thể lợi dụng em. Nhưng mà em cũng muốn xin anh, chỉ được phép làm một lần này, về sau không cho phép tái phạm. Lúc này, em tha thứ cho anh. Bất kể anh có làm gì em, em cũng sẽ tha thứ cho anh có được không?”

Rốt cuộc cô cũng không thể khống chế được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm ướt cả chiếc áo mỏng.

Cố Thành Trung nghe được những lời này không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp dùng sức ôm cô vào lòng.

Bàn tay to luồn qua mái tóc Trúc Linh, vòng tay ôm lấy cô, sau đó hôn lên cánh môi của cô thật sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play