Chân tay cô lúng túng cởi cúc áo sơ mi của anh, càng sốt ruột thì chân tay lại càng loạn xạ.
Loay hoay vài lần mà vẫn không mở được cúc áo khiến cô toát mồ hôi hột.
Hứa Trúc Linh bất lực, toàn bộ kích tình và dũng khí đều dần bị mài mòn.
Cô không khỏi thở hắt một hơi, buông thõng vai, nói: “Bỏ đi, quả nhiên con người ta không thể kích động được, không muốn làm anh nữa.”
“Hửm?”
Cố Thành Trung sững sờ, anh bị cô thuyết phục rồi, hơn nữa cô còn dùng cách khích tướng anh, khiến máu nóng anh dồn hết về chỗ đó, chỉ hận không thể ăn cô ngay lập tức, thế mà cô nói không làm là không chịu làm nữa?
“Mới thế em đã bỏ cuộc rồi?”
“Hết cách rồi, nút áo không nghe lời, có lẽ hôm nay không thích hợp, em xuống đây.”
Cô đang định xuống, nhưng không ngờ Cố Thành Trung lại nắm chặt cổ tay cô.
Lòng bàn tay anh ấm áp, thậm chí còn hơi nóng, có một loại cảm giác in trên cổ tay rất khó tả.
“Chuyện có gì to tát đâu?”
Cố Thành Trung khẽ cau mày, sau đó một tay kéo mạnh, nút áo bung ra.
Hứa Trúc Linh ngẩn tò te, hoảng hốt trước hành động này của anh.
Cái quỷ gì thế, áo này đắt lắm đấy, cứ thế này mà hỏng à? Có nhầm lẫn gì không!
Trong khi cô còn đang bàng hoàng thì Cố Thành Trung gõ vào đầu cô: “Đến lượt em rồi.”
“Em… em làm gì?”
Cô chột dạ nuốt nước bọt, không biết vì sao vừa rồi lại kích động như vậy, nhưng giờ thì cô hơi sợ.
Cô rụt đầu lại, cười khan hai tiếng: “Bỏ đi, không còn sớm nữa, em xả nước cho anh tắm nhé?”
“Em đang muốn làm ở nhà vệ sinh à? Không được, mặc dù có thảm chống trượt nhưng vẫn sợ xảy ra tai nạn. Ở đây đi, nếu em không tới vậy thì để anh chủ động.”
“Anh…”
Cô buồn bực không nói nên lời, mấy cái nút này đúng là hư đốn, giờ cô chẳng còn chút dũng khí nào nữa rồi.
Cô ở trên, ngây người nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, mặt đỏ tía tai.
“Không thì anh nhắm mắt lại đi, không được mở ra, em cố gắng… cố gắng làm anh thoải mái.”
Câu nói ngắn ngủi này đã gợi lên vô số mơ mộng, vẻ mặt Cố Thành Trung sáng lên, trái tim cũng mềm nhũn.
“Được.”
Chỉ một chữ ngắn gọn, nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Anh từ từ nhắm mắt, cảm nhận đôi môi và đầu lưỡi tinh tế của cô.
Cảm nhận đôi bàn tay mềm mại không xương của cô.
Cảm nhận làn da mềm mịn như tơ lụa của cô.
Cảm nhận mái tóc dài như thác nước của cô.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mà hoảng loạn của cô.
Cảm nhận… Cô áp vào tai anh, thì thầm gợi tình gọi tên anh, hết lần này đến lần khác.
“Cố Thành Trung… chồng ơi, em yêu anh, em rất rất yêu anh.”
Đêm nay đã được định sẵn là một đêm rất dài.
Hôm sau, Hứa Trúc Linh nặng nề tỉnh dậy, bóng dáng Cố Thành Trung bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi.
Việc đầu tiên cô làm chính là mở mạng, đọc tin tức dư luận.
Bởi vì Cố Thành Trung công khai xin lỗi nên đã dập được sự bất bình của công chúng, mọi người cũng không mù quáng hùa theo mà bắt đầu hành xử lý trí hơn.
Điều này có ý nghĩa rất lớn với danh tiếng của tập đoàn Cố Linh.
Lúc cô nhìn thấy tin này thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô dậy đánh răng rửa mặt, lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của một người bạn cũ.
“Trúc Linh, cậu không sao chứ? Giờ tớ đang ở sân bay Đà Nẵng, sẽ lái xe đến nhà cậu ngay, cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi tớ, tớ đến ngay đây.”
“Minh Châu? Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu đang mang thai đứa thứ hai à?”
Hứa Trúc Linh hơi bất ngờ.
Sau khi cô ấy với Ôn Mạc Ngôn ở bên nhau, chẳng bao lâu sau thì có tin tốt, cô ấy mang thai lần nữa.
Ôn Mạc Ngôn rất để ý đến đứa con thứ hai này, bởi vì lúc sinh Ôn Mạc Âu cô ấy mất rất nhiều máu, suýt chút nữa thì mất mạng.
Anh ta không có bất cứ liên quan nào, nhưng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Bạch Minh Châu.
Sau khi biết cô ấy mang thai thì lập tức đặt chỗ ở trung tâm chăm sóc điều dưỡng sau sinh tốt nhất thế giới để dưỡng thai.
Bởi vì trung tâm chăm sóc sau sinh này hơi khép kín cho nên hai người ít khi liên lạc với nhau.
Bây giờ, có lẽ đứa bé vừa ra đời không lâu nhỉ?.
Đam Mỹ HayNửa tiếng sau, Bạch Minh Châu che chắn kín mít đến.
Cô ấy theo đuổi thời trang, nhưng hiện tại sắp vào hè rồi, cô ấy lại che chắn kín mít.
Vào nhà rồi mới dám cởi áo khoác ra.
Còn Ôn Mạc Ngôn là người hộ tống, đi theo chăm sóc này kia.
“Minh Châu, cậu thế này là…”
“Tớ vừa sinh được một tuần, còn chưa ra cử. Trung tâm chăm sóc đó chán quá, cho nên muốn về nhà, cũng để bố chồng nhìn cháu gái, nhưng không ngờ vừa ra khỏi trung tâm thì nghe được tin tức ở Đà Nẵng.”
“Cậu cũng biết bố chồng tớ rồi, chuyện gì cũng là nhà họ Ôn quan trọng nhất, ép chị Thanh Hoàn không được xen vào chuyện này. Bảo sao mấy tháng rồi tớ không liên lạc được với chị Thanh Hoàn, còn tưởng là chị ấy bận lắm, không ngờ là bị bố chồng tớ giam trong nhà.”
“Tớ với Ôn Mạc Ngôn nghe tin, còn chưa về nhà đã chạy đến đây đấy.”
“Đừng sợ, tớ với Ôn Mạc Ngôn đã bàn bạc rồi, cho dù trận này có khó đánh thế nào, cho dù phải bồi thường bao nhiêu đi nữa thì nhà họ Ôn cũng sẽ ở bên hai người mà.”
“Minh Châu, cậu đừng đùa, kích động quá rồi đấy, đừng nói bố chồng cậu nữa, tớ sẽ không đồng ý đâu! Xí nghiệp của gia tộc, không thể làm ẩu được đâu.”
“Xí nghiệp gia tộc thì sao? Xí nghiệp mất rồi thì đợi thời trở lại, nếu cậu mất rồi thì tớ cũng mất luôn bạn thân! Có gì mà so sánh được với một người sống sờ sờ ra đấy chứ?”
Bạch Minh Châu sốt ruột nói.
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì cổ họng nóng lên, nghẹn đến nổi không thốt nên lời.
Bạch Minh Châu thấy thế, vội ôm cô vào lòng, sau đó đột nhiên cảm thấy bụng cô đụng vào mình.
Mặc dù không lộ rõ lắm nhưng dù sao cô ấy cũng là người đã hai lần mang thai, đoán cái là biết ngay.
“Bụng cậu…”
Cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Hứa Trúc Linh gật đầu, đối mặt với người bạn thân nhất của mình, cô cũng không có gì để giấu cả.
Phụ nữ phải cẩn thận nhất là trong thời gian ở cữ, một khi gặp phải chuyện gì đó thì rất dễ để lại bệnh.
Nhưng khi cô ấy vừa nghe được tin tức thì lập tức chạy đến đây, thậm chí em bé vừa sinh cũng bỏ lại rồi.
Phần tình nghĩa này, cô đã không thể đáp trả lại hết được.
Giữa bạn thân thì không cần đền đáp, bởi vì cả hai đều biết bỏ ra vì đối phương, cho nên sẽ không tính toán nhiều như vậy.
“Ôn Mạc Ngôn, anh câm rồi à? Anh nói gì đi chứ?”
Bạch Minh Châu hung dữ trừng mắt với Ôn Mạc Ngôn.
Hai người vẫn như vậy, một thì phong cách mạnh mẽ, là nữ trung hào kiệt; một thì điềm đạm ấm áp như ánh mặt trời.
Ôn Mạc Ngôn cười, đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, đôi mắt phượng hẹp dài càng thêm rạng rỡ.
“Minh Châu nói đúng đấy, vật ngoài thân có chết thì cũng không so được với người sống. Huống hồ, càng không so được với quan hệ giữa em với Minh Châu, anh với anh Thành Trung cũng là anh em thân thiết. May mà anh biết trước khi mọi chuyện kết thúc, không thì thật sự xấu hổ hết sức. Bây giờ còn có thể bỏ ra chút sức lực, cho dù thành công hay thất bại thì lòng cũng không thẹn.”
“Anh có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cho dù vất vả khó khăn một chút thì cũng sống được. Dù sao thì Minh Châu cũng đã đồng ý với anh rồi, lúc anh nghèo khó thì cô ấy sẽ không tái hôn.”
“Được rồi được rồi, không cần nói vế sau đâu!”
Bạch Minh Châu không vui nói: “Anh ấy cẩn thận, nghi ngờ sau này tớ sẽ tái hôn. Ôn Mạc Ngôn, trong từ điển của em chỉ có góa phụ chứ không có ly hôn.”
“Phải phải phải, anh nói sai rồi.”
Ôn Mạc Ngôn lập tức thuận theo Bạch Minh Châu, không hề cáu kỉnh một chút nào.
Hứa Trúc Linh thấy họ như vậy thì không khỏi bật cười.
Tốt quá…
Thấy mọi người đều có cặp có đôi, thật hạnh phúc quá!
Bạch Minh Châu ở nhà với cô, cũng làm quen với Châu Vũ, ba người chơi bài đấu địa chủ.
Trong tập đoàn, người đàn ông bắt đầu lên kế hoạch.
Cố Thành Trung cũng nhận được email từ Nhật Kinh Xuyên Hi.
“Thừa lúc cô ta hoảng loạn, giết cô ta.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi không đầu không đuôi nhưng lại giấu một âm mưu to lớn.