“Cô Trúc Linh, giữa cô và cậu Phúc Lâm có quan hệ như lời đồn đại không?”

“Cô Trúc Linh, tôi biết được cô và nhà họ Cổ rất thân thiết, đặc biệt là rất thân với cậu ba nhà họ Cố, cô có biết nhiều chuyện riêng tư của cầu ba không?”

“Hôm nay chi gái của cô kết hôn về làm dâu nhà họ Cố, không biết cô có noi gương chị gái mình về làm dầu một gia đình giàu có không? Cô nghĩ thế nào về cầu Phúc Lâm?”

Cơ thể Hứa Trúc Linh cứng đờ khi nghe thấy những lời nói sắc bén này. Họ rất tôn trọng Cổ Ngọc Vy nên không dám đến quá gần.

Nhưng khi đến chỗ cô thì họ tràn về phía trước như ong vỡ tổ.

Nếu không có Cố Ngọc Vy ở đây thì chắc micro đã chọc thẳng vào mặt cô.

Hứa Trúc Linh có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói ra.

Cô nhất gan.

Cô chưa bao giờ thấy nhiều phóng viên như vậy, họ cấm micro hỏi chuyện như cấm những lưỡi liềm sắc bén.

Lúc này Cố Thành Trung đang đứng trên boong tàu, khi anh nhìn thấy cảnh này thì hai tay âm thấm siết chặt, trái tim như bị treo lên.

Dáng người yếu ớt của cô ấy bị vây quanh bởi đám người ấy trông thật nhỏ bé và bất lực.

Sắc mặt cô tái nhợt, anh thực sự lo lắng cô sẽ ngắt đi.

Anh không tự chủ tiến lên một bước nhưng lại bị Khương Tùng Anh ngăn lại.

“Thưa anh, anh đã quên cái đêm mà anh và cô Trúc Linh gặp nhau lần đầu tiên cô Trúc Linh đã khôn ngoan đáp lại câu trả lời của giới truyền thông như thế nào sao?”

“Nhưng hai lần này khác nhau. Lần này có quá nhiều người. Tôi sợ cô ấy…”

“Nếu anh đi giúp cô Trúc Linh bây giờ thì tôi sợ rằng sẽ gây phiền phức cho cô Trúc Linh. Cô Trúc Linh còn đang đi học, nếu gây ra chuyện ồn ào thì không tốt.”

Khương Tùng Anh nhìn thấy cũng chỉ để trong lòng, nếu bây giờ không kiên nhẫn được mà gây ra lộn xộn thi không ổn chút nào,

“Hơn nữa vẫn còn cô tu ở đó. Với tính cách nóng này của cô Tư thì sẽ không cam chịu đầu. Có cô tư ở cạnh cô Trúc Linh thì cô Trúc Linh nhất định sẽ không sao.”

Nghe vậy, Cố Thành Trung chỉ có thể có nén lo lắng và chờ Cố Ngọc Vy ra tay.

Có Ngọc Vy đang do dự, do dự không biết nên để Hứa Trúc Linh tự vượt qua hay để mình giúp.

Cô lo lắng nhìn Hứa Trúc Linh rồi siết chặt bàn tay nhỏ đã đẩy mổ hôi vì lo lắng của mình.

Cô tức giận hô lên một câu: “Sợ cái quái gì.”

Trúc Linh, đứng trước tình huống này cậu không thể sơ hãi.”

Sau đó cô lại hạ giọng kiểm chế tính khí nóng này của mình, binh tĩnh nói.

Hứa Trúc Linh biết.

Nếu sau này cô ấy và Cố Thành Trung ở cùng nhau thì dư luận chỉ tăng thêm thôi!

Nếu bây giờ cô không thể vượt qua thì sau nàylàm thế nào cô có thể vượt qua được?

Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình và nói, “Giữa tôi và Phúc Lâm không có chuyên gì như lời mọi người nói. Trước đây chúng tôi là bạn tốt và bây giờ chúng tôi là anh em tốt. Moi người đừng tùy tiện bia đặt phòng đoán, nếu làm tổn hại đến danh tiếng của tôi và Phúc Lâm thì cho dù tôi không truy cứu thì nhà họ Ngôn cũng sẽ không buông tha. ”

“Tôi thân với Thành Trung vì anh ấy xem tôi như đàn em nên đổi xử rất tốt với tôi. Tôi không biết chuyện riêng tư của anh ấy. Nếu mọi người muốn biết thì có thể hỏi anh ấy. Mọi người có cần tôi gọi anh ấy qua đây và trà lới câu hỏi của mọi người không?”

Sau khi cô nói xong thì mọi người cũng trở nên im lặng,

Nói cô và cậu Lâm có chuyện tình cảm mờ ám thì cô nói nếu cô không truy cứu thì nhà họ Ngôn cũng sẽ không buông tha.

Bọn họ không dám tiếp tục hỏi.

Khi được hỏi về xu hướng tình dục của Cổ Thành Trung thì Hứa Trúc Linh bảo gọi trực tiếp đương sự ra cho bọn họ hỏi.

Không ai dám đứng trước mặt hỏi Cổ Thành Trung hỏi anh ta thích nam hay nữ, trừ phi nghĩ mình đã sốngđủ lâu rối.

Mọi người nhìn nhau không biết phải làm gì.

Bọn họ cử tưởng minh tim được quả hồng mém dễ bóp không ngờ lại khó xử lý như vậy.

“Vậy thì…tôi có thể hỏi tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô Trúc Linh không?”

“Tiêu chí lựa chọn bạn đời?”

Hứa Trúc Linh suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên Cố Thành Trung.

“Trước hết, anh ấy phải đẹp trai.”

Cổ Thành Trung đúng cách đó không xa vừa nghe thấy vậy liền nở một nụ cười tự mãn, anh quay sang nhìn Khương Tùng Anh nói: “Cô ấy đang nói tới tôi.”

“Còn phải có nhiều tiến nữa.”

“Đúng, chính là tôi.”

“Điều quan trọng nhất là yêu thương người khác!” “Cô ấy vẫn là người biết rõ nhất về tôi, cô ấy nói ra tất cà ưu điểm của tôi.”

Cổ Thành Trung cười nói, trong lòng anh cảm thấy rất ngọt ngào.

Khương Tùng Anh bị cưỡng ép nhét thức ăn cho chó đấy miệng thì rất muốn nhảy thẳng xuống biển.”Điều quan trọng nhất người đó phải rất tốt, không quả mưu mô xảo quyệt, đứng suốt ngày phải đầu đá với nhau. Nhà giàu… Tôi hy vọng tránh xa những ân oản của những nhà giàu có, có được cuộc sống đơn giản mới là tốt nhất.”

Cổ Thành Trung nghe vậy thì sắc mặt trở nên u ám.

Khương Tùng Anh có chút đắc ý, anh cổ ý nói với Cố Thành Trung: “Anh Trung này, chuyện này cũng là nói về anh sao? Nếu như cô Trúc Linh biết cầu Cổ Lâm bị thương mấy lần đều là do anh bí mật gây ra thi sẽ nghĩ thế nào?”

“Còn có anh thường xuyên gây sự, dùng những thủ đoạn khác nhau đoạt về không ít lợi ích. Nếu cô Trúc Linh…”

“Khương Tùng Anh, tôi nghe nói vùng biển này có cá cắn người. Tuy rằng không kinh khủng như cá piranha nhưng cắn một cái cũng sẽ chảy máu. Hôm khác chúng ta thử tới đây cầu cá rồi dùng cậu làm mỗi câu thì sao? ”

Cổ Thành Trung vừa nhìn mặt biển vừa nói, ảnh mắt bình tĩnh nhìn xa xăm, giọng nói không mặn không nhạt.

Sau đó anh nhẹ nhàng đào mắt nghiêm nghị nhìnKhương Tùng Anh như đang thảo luận bình thường.

Khương Tùng Anh chi cảm thấy toàn thân run lên, trong lòng dần cảm thấy lạnh leo.

Anh chỉ muốn trà thủ chuyện đó ăn cho chó vừa bị éo ăn, lúc bảo thủ thì rất sướng nhưng sau đó là đối diện vời lò hỏa thiêu!

Anh vừa nuốt nước bọt vừa sợ hãi nói.

“Anh Trung…Vừa rối tôi có nói gì sao?”

“Không thể nhớ được?”

“Tôi dường như bị mất trí nhớ rồi.”

“Cậu vừa khen tôi.”

“O, đúng, đúng! Những gì cô Trúc Linh đang nói đều là về anh, anh là tất cả trong lòng của cô ấy!”

“Ử, tôi cũng nghĩ vậy.”

Sau đó sắc mặt của Cổ Thành Trung mới có chút tốt lên, Khương Tùng Anh thắm thở phào nhẹ nhõm rồi lau mổ hội lạnh trên trán.

Nạn lớn không chết thì cuối đời sẽ gặp may!

Phóng viên cuối cùng cũng buông tha cho Hứa Trúc Linh, cô đi theo Cổ Ngọc Vy lên boong tàu,

Ngọc Vy cười nói: “Lần này biểu hiện của cậu rất tốt, đảm phóng viên này chỉ thích nói hướu nói vượnthôi, nếu cậu mạnh miệng thì bọn họ không dám làm gì. Bọn họ là điển hình của kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, cậu vừa nhắc tới anh trai tôi là bọn họ câm miệng ngay lập tức! ”

“Tôi, tôi không biết mình vừa nói gì, đúng là nói không thèm nghĩ. Nếu tôi nói sai cái gì là tôi sẽ chết chắc.”

“Sợ gì chứ? Cậu nói bậy cũng sẽ có người gánh cho. Nhìn đi, người nguyện gánh vác đang nhìn cậu!”

Hứa Trúc Linh ngước mắt lên và thấy Cố Thành Trung đang đứng đón gió, dáng người rắn rồi nối bật. Thật là đẹp.

Người đàn ông của cô ấy thật đẹp.

Cố Thành Trung bước tới xoa xoa đầu cô và nói: “Vừa rối em làm rất tốt, tối nay trở về sẽ được thường.”

“Thật sao? Phấn thưởng là gì?”

“Anh tự tay làm takoyaki cho em.”

“Được được được được.”

Có Ngọc Vy ở bên cạnh lắng nghe cuộc trò chuyện này cảm thấy muốn nổi da gà, Hứa Trúc Linh mới mười tám tuổi nên nói chuyện kiểu thiểu năng như vậy cũng dễ hiểu nhưng anh trai cô ấy bao nhiêu tuổi rói? Tại sao anh ấy phải giả vờ dễ thương chứ? Có thực sự không thể chiu đựng nổi!

Sau đó bọn họ bước vào cùng voi khách mời.

Cố Thành Trung bị ông cụ gọi đi, chắc là ông đang muốn bàn bạc chi tiết về đám cưới và gặp go đôi vợ chống sắp cười.

Dù là em gái của Hứa Đan Thu nhưng cô ấy không phải phù dâu nên cũng không vào phòng thay đő.

Cô ấy chạy đến khu vực ăn uống và bắt đầu đi một vòng thường thức, tất cả đều là hải sản và đều rất ngon!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play