Nhật Kinh Lê Sa nghe xong, cô ta lấy lại tinh thần, cười nói: "Ừ, tôi sẽ rất mong chờ cuộc sống sau này."
Cô ta nhắm mắt lại, nhìn bầu trời cao trên đầu mình, cầu nguyện.
"Mong rằng tôi có thể tìm được một người yêu tôi, bảo vệ tôi, yêu thương nhau."
Những lời này được chôn dấu sâu trong lòng cô ta, không nói thành lời.
Phó Thanh Viên lặng yên đứng ở phía sau cô ta, không nói gì.
Cảnh đêm sâu lắng như nước, mà cảnh tượng này lại bị Diệu Miêu nhìn thấy.
Cô cảm thấy hai người bọn họ rất đẹp đôi, là mối lương duyên do trời đất tạo nên, vô cùng xứng đôi.
Còn cô thì sao? Đã xấu xí rồi còn không chịu một lòng một dạ, sao có thể xứng với tình yêu của cậu ta được?
Có lẽ đã đến lúc cô nên đi rồi.
Ánh mắt của Tân Miếu dần ảm đạm, cô lặng yên quay người rời đi.
Hình như Phó Thanh Viên đã cảm nhận được gì đó, cậu ta quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy gì cả.
Hôm sau, mãi vẫn không thấy Diệu Miêu đâu, Phó Thanh Viên liền đi gõ cửa phòng cô ấy, thế nhưng trong phòng chẳng có âm thanh nào cả.
Đột nhiên cậu ta hiểu ra gì đó, cố gắng xô cửa xông vào.
Trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, chẳng có vết tích cô đã ngủ gì.
Truyện SủngTối hôm qua cô ấy đã đi rồi!
Đến tận lúc này cậu ta mới phát hiện ra. Cậu ta lập tức đi coi định vị của Diệu Miêu, thấy cô chưa rời khỏi Đà Nẵng thì thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta đang muốn đi tìm cô thì chợt tỉnh táo lại.
Nếu cứ công khai tìm kiếm như thế thì thiết bị theo dõi cậu ta đặt trên người cô sẽ bị lộ.
Cậu ta cố gắng kiềm chế trái tim run rẩy của mình lại, lục tung căn phòng của cô lên.
Không một lá thư, không có bất kỳ vật gì cả, cô không để lại thứ gì, cứ thế không chào mà đi.
Cậu ta đã làm sai điều gì chứ, tạo sao cô đi mà chẳng nói một câu thế!
Nhật Kinh Lê Sa nhìn thấy anh suy sụp, nói: "Anh đừng nôn nóng, có lẽ cô ấy có chuyện gấp nên mới đi nhanh như thế."
Việc gấp...
Đột nhiên cậu ta nghĩ tới Bạch Nhược Niên, nhất định là chủ nhân của cô ấy có việc nên cô ấy mới đi vội vàng mà không chào như thế!
Có thể cô ấy sẽ lại đây tìm mình!
Đợi qua vài ngày sau cậu ta giả vờ vô tình gặp được thì nhất định có thể hỏi cho rõ ràng.
Cậu ta thở phào một hơi, cảm kích nhìn Nhật Kinh Lê Sa.
"Cám ơn cô, tôi biết mình nên làm gì."
"Đừng khách sáo, tôi, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, có phải giúp đỡ gì đâu."
Hai tay Nhật Kinh Lê Sa chắp sau lưng, không dám giao tờ giấy ra.
Diệu Miêu không có nhắn với cậu ta nhưng lại nhắn với cô ta, bảo cô ta chăm sóc Phó Thanh Viên thật tốt, nếu như cô ta bạc đãi cậu ta thì cô sẽ cào nát mặt cô ta.
Cô ta không biết nên mở miệng như thế nào, nếu không phải tại cô ta thì bọn họ cũng sẽ không có hiểu lầm nhau.
Bây giờ cô ta đâm lao thì phải theo lao.
Được rồi, hay là để bọn họ tự giải quyết vấn đề này đi, không phải có câu nói vàng thật không sợ lửa à? Nếu là tình yêu chân chính thì đương nhiên là sẽ vượt qua được thử thách này.
Chỉ có người không tin vào bản thân mới có thể đích thân đẩy người mình yêu cho người khác.
Không chịu trách nhiệm đồng nghĩa với việc không tin tưởng vào tương lai.
Chưa được vài hôm là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã nói với Cố Thành Trung, bảo là muốn lên văn phòng của anh bàn chuyện hợp tác làm ăn.
Cô ta đi thẳng tới văn phòng, trên người là áo khoác dạ màu đen, cả người toát lên vẻ sang trọng, khí thế của cô ta khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Trong phòng không có bất kỳ thư ký nào, cô ta cũng bảo người của mình đi ra ngoài, ngay lập tức cả văn phòng làm việc to lớn chỉ có hai người bọn họ.
"Anh Trung, đây là hợp đồng tôi đã suy nghĩ ra, anh Trung xem một chút đi."
Cố Thành Trung nhận lấy, anh đọc cực kỳ chăm chú, sợ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại giở trò.
Quả nhiên, có một chỗ ghi rất mơ hồ, nếu về sau vì vậy mà xảy ra tranh chấp thì bên chịu thiệt nhất định là tập đoàn Cố Linh.
"Chỗ này không có ghi bên A là tập đoàn Cố Linh, lỡ như bị lỗ thì ai chịu."
"Hả? Tôi mắc phải lỗi sai cơ bản thế ư? "
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử khẽ hô một tiếng, vội vàng bước lên như muốn xem chỗ sai trên hợp đồng, thật ra là...
Cô ta khẽ dựa gần, Cố Thành Trung liền cảm thấy có gì đó không đúng, không ngờ bên trong cô ta lại mặc chiếc váy màu đen gợi cảm.
Mặc dù những bộ phận quan trọng đều đã được rồi nhưng vẫn lộ ra làn da trắng như tuyết.
Mái tóc dài được thả xuống, hương thơm dịu nhẹ như muốn dụ dỗ người khác sa vào.
"Trong phòng hơi nóng nhỉ."
Vừa nói, cô ta vừa cởi bỏ áo khoác
ngoài ra.
Phía trước là vạt áo đen, nhưng toàn bộ đường cong ở đằng sau lưng đều lộ ra hết.
Cô xoay người, cúi đầu, vẻ đẹp rung động khiến người xem hoa mắt chóng mặt.
Nếu là người khác, nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp này thì chỉ sợ là sẽ chảy máu mũi mất.
Còn Cố Thành Trung lại nhíu mày, nhích người sang chỗ khác.
Nhưng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại tóm được cái ghế, anh không thể lùi về phía sau được nữa.
"Ồ, chỗ này à, đúng là có vấn đề thật, anh xem mấy chỗ khác đi, có chỗ nào thì nói nhé."
"Được, vậy cô có thể cách xa tôi chút được không."
"Tôi có phải cọp cái đâu mà anh sợ tôi quá vậy!" Cô ta vừa cười vừa nói.
"Mối quan hệ giữa chúng ta chẳng qua chỉ là đối tác làm ăn thôi."
"Tôi có nói chúng ta có mối quan hệ khác đâu, hay là anh muốn phát triển mối quan hệ khác?"
"Cô Lăng Tử."
Cố Thành Trung nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng, anh tức giận rồi.
Đối phương là phụ nữ, không thể đánh, tuy thái độ của anh đã rất tức giận rồi nhưng da mặt cô ta dày, giả vờ như không nghe thấy, hơn nữa còn mặt dày mày dạn đáp lại nữa.
Bộ dạng kinh ngạc của anh trong mắt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rất thú vị.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, Hứa Trúc Linh mặc chiếc áo sơ mi trắng của Cố Thành Trung, chiếc áo rộng hơn so với cơ thể nhỏ bé của cô, vạt áo che hết bờ mông, lộ ra cặp đùi trắng nõn thon dài.
Trông trạng thái của cô bây giờ, có lẽ là cô vừa mới tỉnh ngủ, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng lảo đảo bước tới.
"Ông xã, em mệt quá, anh không biết thương tiếc gì cả." Cô phàn nàn lẩm bẩm, tội nghiệp nói.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử không phải kẻ ngốc, thấy cảnh tượng như thế thì liền hiểu ra, cô ta lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Đến giờ cô mới phát hiện ra Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ở đây, cô kinh ngạc nói: "Sao cô Lăng Tử cũng ở đây thế? Hai người đang bàn chuyện làm ăn à? Để tôi đi thay đồ."
Cô vội vội vàng vàng vào phòng, nhanh chóng đổi thành áo len và quần jean, tuy không quá lộng lẫy rực rỡ nhưng lại sạch sẽ nhẹ nhàng, trông cô nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người.
So với chiếc váy cô mặc trong buổi tiệc, giờ phút này cô mặc đơn giản như thế lại dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tóc dài buông xõa sau lưng, thân thể nho nhỏ mang đôi dép lê của Cố Thành Trung bước ra.
Chính mắt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thấy trên cổ của cô có rất nhiều dấu hôn, chứng tỏ là khi nãy bọn họ đã mây mưa với nhau ở đây rồi.
"Cô Lăng Tử, tôi không biết cô ở đây, xin lỗi nhé, tôi đi pha cà phê cho cô."
Văn phòng có máy pha cà phê, cô nhanh chóng đi làm một tách.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trở lại ghế ngồi, cô ta muốn thoải mái cười một cái nhưng lại phát hiện mình cười không nổi.
Dù cô ta là một người mạnh mẽ, nhưng dù gì cũng là phụ nữ.
Người phụ nữ có bao nhiêu thì cô ta càng muốn có nhiều hơn nữa.
Nhưng hôm nay, cô ta lại bị một cô gái bình thường không có chút tài năng nào hớt tay trên.
Hơn nữa cô ta còn liên tục bị mất mặt, sao cô ta có thể bình tĩnh được?