Phó Thanh Viên giúp Diệu Miêu nói dối, không giấu nổi Cố Thành Trung, nhưng lại có thể nhẹ nhàng lừa được Hứa Trúc Linh.
Phó Thanh Viên vô cùng hiểu Cố Thành Trung. Người thông minh như vậy không thể nào không cảm nhận được dấu hiệu.
Quả nhiên, Cố Thành Trung đã biết được Diệu Miêu bị thương từ trong miệng người làm trong nhà, hơn nữa trong căn phòng còn có mùi máu tanh.
Cố Thành Trung còn chưa truy hỏi bác sĩ mà không ngờ Phó Thanh Viên lại tự mình gọi điện cho anh.
Lúc Cố Thành Trung nhận được điện thoại của cậu ta ở tập đoàn, cả người anh đều bị sốc.
“Anh, em có chuyện muốn bàn với anh.”
“Bệnh của cậu?”
“Bệnh của em đã khỏi rồi. Em muốn bàn bạc với anh.”
“Được.”
Điện thoại vừa ngắt, Phó Thanh Viên liền ngồi xe đến tập đoàn.
“Anh, em muốn nói chuyện của Diệu Miêu với anh.”
“Anh muốn biết chuyện của cậu hơn. Cậu thật sự khỏi rồi? Bố mẹ có biết không? Không được. Phải nói tin này cho bố mẹ biết, chắc chắn họ sẽ rất vui. Mẹ vẫn luôn cảm thấy mang nợ với cậu, muốn bù đắp cho cậu. Nếu biết cậu đã khỏi bệnh, chắc chắn bà ấy là người vui nhất.”
Khoảng thời gian này bận đến sức đầu mẻ trán, đây cũng coi như là tin tốt duy nhất.
Anh muốn gọi điện thoại cho Cố Đình Sâm lại bị Phó Thanh Viên ngăn lại.
“Hiện giờ em vẫn chưa muốn nói cho họ biết. Em còn có chuyện phải làm.”
“Chuyện gì?”
“Diệu Miêu đến nhà họ Cố là có mục đích, nhưng cô ấy không phải người xấu mà là làm lệnh của người khác đến bảo vệ chị dâu. Điểm này, em có thể lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo. Anh ba có thể điều tra lai lịch của cô ấy, nhưng xin anh đừng làm cô ấy bị thương, có được không?”
Cố Thành Trung nghe thấy lời này thì nhíu chặt mày lại.
Phó Thanh Viên là đang lên tiếng xin anh, anh anh tha cho một người phụ nữ.
“Cậu đối với Diệu Miêu…”
“Em nghĩ… Em thích cô ấy rồi.”
Phó Thanh Viên mím môi, ngập ngừng một lát rồi mới nói ra được, hai má cũng đỏ lên.
Người em trai này của anh cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi. Hiện giờ lại đã hồi phục bình thường nên biết chuyện tình cảm nam nữ cũng là bình thường.
“Diệu Miêu dường như không đơn giản, không phải dạng người lương thiện, người mà cậu có thể khống chế được.”
“Em biết. Nhưng bản tính của cô ấy không xấu. Thật ra em không hề nắm chắc. Trên người cô ấy có quá nhiều bí mật, ẩn giấu quá khứ không cho người khác biết. Muốn đi vào được trái tim của cô ấy thì cần phải tốn nhiều công sức. Nhưng em sẽ không nản lòng. Em tin bản thân có thể làm được.”
“Cậu cứ như vậy mà chắc chắn cô ta là người xứng đáng?”
“Thật ra em có thể cảm nhận được cô ấy và em là cùng một loại người, dường như bị cả thế giới này vứt bỏ, lại được một người cứu lại. Tình cảm mà cô ấy dành cho chủ của cô ấy giống như em với anh Minh Tước vậy. Với người đã mang tới cho mình cuộc sống mới thì có bán mạng cho người đó cũng được. Em nghĩ nếu như cô ấy không phải một nửa của em, thì sợ là đời này em cũng không tìm được người thích hợp như vậy nữa.”
“Nếu như anh không tra ra manh mối, có phải cậu vẫn muốn tiếp tục giả ngốc giả điên không?”
Phó Thanh Viên nghe thấy câu này của anh thì chần chừ một lát, cuối cùng vẫn là nặng nề gật đầu.
“Lần sau không được lặp lại nữa.”
Anh lạnh giọng nói: “Nếu như không phải vì cậu, anh sẽ không để người có lai lịch không rõ ràng ở lại bên cạnh Trúc Linh. Tốt nhất là cậu đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót, bằng không anh cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ là một người.”
“Anh yên tâm, anh ba. Em dám dùng tính mạng của em để thề. Em chịu trách nhiệm cho nhân phẩm của Diệu Miêu. Nếu như cô ấy làm chuyện sai, có lỗi với nhà họ Cố, hại chị dâu, em sẽ lấy cái chết để tạ tội.”
Phó Thanh Viên nói ra từng chữ, giọng nói chân thành.
Cố Thành Trung có thể nghe ra được sự quyết tâm trong giọng nói của cậu ta. Xem ra cậu ta đã quyết tâm phải bảo vệ Diệu Miêu rồi.
Anh bất lực, chỉ có thể âm thầm tăng thêm tay chân, bảo Phó Thiết Ảnh trong lúc bảo vệ Hứa Trúc Linh thì đồng thời cũng phải trông chừng xem Diệu Miêu có hành động gì khả nghi không.
Phó Thanh Viên thấy anh thở dài thì cũng âm thầm thở phào.
Lúc cậu ta về đến nhà, Diệu Miêu cũng đang vội vàng đi ra. Nhìn thấy cậu ta bình ta vô sự trở về, cô ấy lập tức chạy tới.
“Cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tìm cả phòng không thấy cậu, tôi còn tưởng cậu đi đã đi lạc, làm tôi sợ muốn chết.”
Phó Thanh Viên lộ ra nụ cười thật thà: “Tôi ra ngoài mua kẹo bông gòn mà cậu thích ăn nhất. Không phải cậu đang đau sao? Ăn kẹo vào sẽ không đau nữa.”
Cậu ta lấy đồ ăn vặt ra, đưa đến trước mặt Diệu Miêu.
Sau khi Diệu Miêu nhìn thấy thì hai mắt đỏ lên, rưng rưng nước.
Tên ngốc này, đó là lời cô ấy lừa Phó Thanh Viên.
Nào có cái lý ăn kẹo là sẽ không đau nữa chứ.
Diệu Miêu không kìm được cảm xúc của bản thân, ôm chặt lấy cậu ta, dùng giọng điệu ra lệnh, nói: “Sau này không được chạy lung tung. Bằng không… Bằng không tôi sẽ tức giận. Tôi nói cho cậu biết, hậu quả khi tôi tức giận đáng sợ lắm đấy.”
“Cậu, cậu tức giận rồi, có phải sẽ rời xa tôi không?”
Giọng nói của Phó Thanh Viên yếu ớt vang lên.
Từng từ từng chữ trong câu nói này của cậu ta gõ vào trong trái tim Diệu Miêu, khiến lưng cô ấy cũng cứng đờ lại tại chỗ.
Diệu Miêu buông lỏng người Phó Thanh Viên ra, nhìn cậu ta bằng ánh mắt chân thành.
Trong ánh mắt ấy ánh lên một luồng ánh sáng, là luồng ánh sáng sang nhất.
Cô thở ra một hơi, nói: “Không. Cho dù có tức giận hơn nữa, tôi cũng sẽ không bỏ cậu lại.”
“Được.”
Phó Thanh Hằng nghe thấy câu nói này của Diệu Miêu, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cậu ta đã đồng ý với Cố Thành Trung, lần theo tìm hiểu nguồn gốc, từ trong tay Diệu Miêu tìm ra người chủ đằng sau Diệu Miêu rốt cuộc là ai.
Cậu ta đã cài thiết bị theo dõi lên trên người Diệu Miêu, kể cả thiết bị liên lạc, đồng hồ hay máy tính của cô ấy đều đã được cài thêm hệ thống theo dõi tín hiệu.
Chỉ cần cô ấy liên lạc với người chủ của cô ấy thì chỗ cậu ta lập tức có được địa chỉ IP.
Buổi chiều hôm đó, Diệu Miêu gọi điện thoại cho người đó, nội dung hiển thị rõ ràng trên máy tính của cậu ta. Đối phương là nữ, giọng nói hình như là một người phụ nữ trung niên.
Địa chỉ định vị là ở một khách sạn ở phía Đông thành phố.
Cậu ta không muốn đánh rắn động cỏ. Phải định vị thêm mấy lần nữa, xem thử phạm vi của bà ta.
Cậu ta phát hiện, mỗi ngày Diệu Miêu đều sẽ báo cáo hành tung của Hứa Trúc Linh với người đó. Mà mỗi lần lại định vị ra địa điểm khác nhau. Mà nơi định vị được nhiều nhất lại là biệt thự Nhật Kinh, nơi ở của Nhật Kinh Xuyên Hi.
Người đó không có nơi ở cố định, thường là ở những khách sạn không chính quy, không cần chứng minh thư. Cho nên rất khó tra ra người này là ai.
Điều mà Phó Thanh Viên thấy hứng thú hơn là quá khứ của Diệu Miêu. Cậu ta muốn nghe được một vài manh mối từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng lại chẳng có được điều gì.
Ngày thứ bảy, Phó Thanh Viên dám chắc chắn vị trí, bảo Cố Thành Trung mai phục ở cửa của biệt thự Nhật Kinh. Quả nhiên đã bắt được một người phụ nữ.
Trên mặt bà ta lại có một vết sẹo xấu xí kéo dài từ đuôi mày đến bên cạnh mũi, đại khái khoảng mười xen-ti-mét, trông có phần dọa người.
Ngoại trừ vết sẹo này, gương mắt này giống hệt với Quý Thiên Kim.
“Bà…”
Cố Thành Trung sững người, nhíu chặt mày.
“Diệu Miêu đã bị bại lộ rồi, phải không?” Giọng nói của bà ta cực kỳ khàn, nghe vô cùng kỳ dị.
“Diệu Miêu không phản bội bà, mà là tôi có cảnh giác. Bà… Là mẹ đẻ của Trúc Linh, phải không?”
“Ừm. Tôi cho rằng còn cần một thời gian nữa chúng ta mới mới có thể gặp mặt. Nếu đã gặp rồi, vậy thì nói chuyện đi.”
“Vâng. Con rể đưa mẹ về. Nếu như Trúc Linh biết được mẹ còn sống, cô ấy nhất định sẽ rất vui.”
“Không cần. Tùy ý tìm một nơi là được. Tuyệt đối đừng để con bé biết tôi còn sống.”
Bạch Nhược Minh Lan vội vàng nói. Giọng nói run rẩy trong đêm đen lại càng mang tới vẻ kỳ quái đáng sợ, giống như tiếng ma đang khóc.
Bà ấy ý thức được giọng bản thân khó nghe, đưa tay che lấy miệng, một tay khác muốn lấy máy biến đổi giọng nói ra nhưng lại đã kìm lại.
Cố Thành Trung lập tức sắp xếp ở một địa điểm khác. Bạch Nhược Minh Lan căng thẳng như vậy, chắc chắn là có lý do của bà ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT