Hai người bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, đã trở thành anh em một lòng, ăn ý với nhau từ lâu rồi.

Hiện giờ nếu hai người trao đổi thân phận, chắc chắc không ai có thể phát hiện ra được.

Nghe thấy thế, Phó Ảnh vội vàng lắc đầu: "Không thể như thế được, anh có vợ rồi."

"Em cũng có vợ rồi, vậy phải làm thế nào?"

"Nhưng đối phương hướng về phía em mà đến, là hướng về phía em đó, em trai à, anh không giúp gì được, huống chi, nói không chừng đây là cách duy nhất để đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, em phải tận dụng cho thật tốt nhé, thắng hay thua, khả năng phải dựa vào điều này."

Nghe thấy thế, lông mày Cố Thành Trung nhăn lại.

Phó Thiết Ảnh lại tiếp tục phân tích.

"Nếu như, một kẻ có vợ có con, trên có già dưới có trẻ, vì cô ta mà thần hồn điên đảo, vứt bỏ vợ con, có phải cô ta sẽ cảm thấy càng có thành tựu không?"

"Đừng nói nữa, em sẽ không làm chuyện có lỗi với Trúc Linh."

Cố Thành Trung từ chối thẳng thừng, không hề nghĩ ngợi.

Trước đây vì chuyện của Tạ Quế Anh, anh cố ý giả vờ lạnh lùng, đến bây giờ anh vẫn còn tự trách.

Cho dù chỉ là giả vờ, nhưng khi nói mấy câu tuyệt tình, bất kể là người nói hay người nghe đều cảm thấy lòng đau như cắt.

Anh không muốn Hứa Trúc Linh lại phải trải qua cảnh ấy thêm lần nữa.

Với lại, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là ai cơ chứ, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy, muốn lừa được cô ta chắc chắn phải dùng không ít chiêu trờ.

Lỡ như bị thất thân, vậy thì không ổn rồi.

Anh sợ chơi với lửa có ngày chết cháy.

Không được không được!

Phó Thiết Ảnh vẫn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng lại nhịn không nói tiếp.

Bọn họ đều biết chuyện này là cơ hội duy nhất, nhưng bọn họ không dám mạo hiểm.

Thương trường như chiến trường, chỉ cần nắm được nhược điểm của đối phương thì sẽ không buông tha.

Nếu như Cố Thành Trung bằng lòng tham gia trò chơi này, đối với Hứa Trúc Linh cũng tốt, khiến người ngoài nghĩ rằng hắn đã yêu người khác, sẽ không khiến người ta săm soi Hứa Trúc Linh quá nhiều nữa.

Nhưng, làm vậy quá nguy hiểm.

Phụ nữ thông minh, là loại khó chơi nhất.

Nếu khi đổi lại là anh ta, anh ta cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Châu Vũ.

Anh mím môi, khẽ vỗ lên vai Cố Thành Trung nói: "Cho dù em quyết định thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, anh không sợ chết, sẵn lòng cùng chung hoạn nạn với em, dù sao anh vẫn nợ em nhiều như vậy, cũng đã đến lúc tôi phải trả cho em rồi."

"Anh tin tưởng, Châu Vũ sẽ kiêu ngạo vì anh, khi trở về chắc chắn sẽ khen anh đấy."

"Anh ra ngoài trước đi, để em yên lặng suy nghĩ một lát."

Cố Thành Trung có chút đau đầu.

Nghe thấy thế Phó Thiết Ảnh quay người rời khỏi đó, vừa ra khỏi cửa anh đã gặp phải Hứa Trúc Linh.

Cô chuẩn bị mang trà vào, không ngờ bọn họ lại nói chuyện nhanh như vậy.

"Anh định về bây giờ à? Không ở lại ăn cơm chiều sao? Anh còn chưa kịp uống một hớp trà nào đâu đấy."

"Bây giờ cậu ấy đang đau đầu, cô đừng vào đó làm ảnh hưởng đến cậu ấy."

"Sao thế?"

Hứa Trúc Linh nghe ra được vẻ nghiêm trọng trong lời anh ta nói, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Phó Thiết Ảnh định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn không nói.

Về chuyện này, thôi đừng cho cô ấy biết rõ thì tốt hơn.

"Được rồi, cô cứ vào đi, nói không chừng bây giờ cậu ấy đang cần cô đó, tôi sẽ không quấy rầy nữa, bên J&C vẫn còn nhiều chuyện cần tôi xử lý, tôi đi trước đây."

Nói xong Phó Thiết Ảnh lập tức ra về.

Hứa Trúc Linh đứng ở cửa phòng làm việc, do dự không biết mình có nên vào hay không.

Hiện giờ ngoài công ty ra lúc nào Cố Thành Trung cũng ở trong phòng làm việc, trước kia anh còn về phòng đi ngủ, trò chuyện với cô và con.

Nhưng bây giờ có đôi khi anh bận đến mức buổi tối cũng ngủ trong phòng làm việc.

Nhìn anh như thế, cô đau lòng.

Chuyện của công ty cô không giúp được gì, chỉ có thể chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng để bồi bổ sức khỏe cho anh.

Cô khẽ hít sâu một hơn, dùng hết dũng khí gõ cửa.

Rất nhanh, giọng nói khàn khàn của anh đã truyền đến từ trong phòng.

Cô đẩy cửa bước vào, thấy anh đang cau mày, sắc mặt u ám, xem ra anh gặp phải chuyện gì đó rất khó giải quyết.

Cô buông khay trà xuống, muốn qua đó xoa bóp bả vai cho anh, đúng lúc đó cô lại trông thấy hình ảnh trên màn hình máy tính.

Là ảnh chụp một cô gái.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, ngay cả cô nhìn thấy cũng không nhịn được cảm thán một phen.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy giật mình như vậy.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, xinh đẹp và quyến rũ.

Đôi môi đỏ mọng, vô cùng có khí chất.

"Đây là..."

Cô còn chưa nói hết câu, Cố Thành Trung đã đóng tài liệu lại, sau đó nói: "Không có gì."

Nghe thấy thế, cô mấp máy môi nhưng không hỏi lại.

Hứa Trúc Linh vừa xoa bóp bả vai cho anh vừa hỏi: "Có mệt không? Nghỉ ngơi một lát uống chén trà nhé, em đang nướng bánh bích quy việt quất dưới bếp, đợi lát nữa cho anh nếm thử."

"Ừ, em vất vả rồi."

Anh khẽ đưa tay ra giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi kéo cô vào trong lòng, đặt cô ngồi lên trên đùi anh.

"Em đang có thai, cũng đừng suốt ngày xuống bếp như thế, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào.

"Nhưng mà quá nhàm chán, em không thể đến nhà hàng, cũng không thể đến tập đoàn thăm anh, chỉ có thể ở trong nhà, đúng là quá khó chịu. Em chỉ có mỗi sở thích nhỏ nhỏ như vậy, anh để em làm đi, nếu không thì... Nếu không người em sẽ mốc meo mất! Hơn nữa, con trai anh cũng sẽ kháng nghị đó."

Cô nghịch ngợm chỉ tay vào bụng mình, đẩy mọi tội lỗi lên người anh.

Vốn dĩ tâm trạng của Cố Thành Trung rất nặng nề, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, chút lo lắng trong lòng ngay lập tức tan thành mây khói.

Trong nháy mắt lòng anh cảm thấy yên bình, đầu óc cũng trống rỗng, không còn nghĩ đến bất kỳ chuyện buồn phiền nào nữa.

Có cô ở bên, anh không hoảng sợ, không rối loạn, cũng không buồn phiền.

Anh ôm chặt cô nói: "Sao em biết nó là con trai? Anh lại hy vọng nó con gái hơn, dịu dàng động lòng người giống như em là tốt nhất."

"Hay là... Lúc nào đó chúng ta đi siêu âm thử xem là con trai hay là con gái?"

"Không cần, anh không có thành kiến gì, chỉ là anh cảm thấy có con gái sẽ được anh trai nuông chiều, còn con trai thì... Anh không thích có quá nhiều đàn ông tranh giành phụ nữ với anh, không thoải mái."

Cố Thành Trung rầu rĩ nói.

Hứa Trúc Linh tức giận trừng mắt lườm anh, khi cô có thai lần đầu, anh cũng như vậy.

"Ông xã, lâu lắm rồi anh không ôm hôn nhấc bổng em lên cao rồi đó."

"Xin lỗi..."

Cố Thành Trung vừa nói câu xin lỗi, đã bị Hứa Trúc Linh ngăn cả.

"Không sao cả, em hiểu mà, em biết anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, anh không có thời gian ở bên cạnh em, gần gũi em, là do công việc quá mệt mỏi nên quên mất. Không sao cả, em vẫn nhớ, em sẽ chủ động gần gũi thân mật với anh."

"Thơm anh, ôm anh... Chỉ là nhấc bổng lên thì không được, anh thật sự quá nặng."

Cô hôn lên mặt anh vài cái, sau đó ôm thật chặt lấy cổ anh, hai cơ thể dính sát vào nhau chỉ cách một lớp quần áo mỏng, yên lặng hưởng thụ độ ấm của đối phương.

"Trúc Linh..."

Nghe thấy lời cô nói, trái tim anh không rung động là giả.

Nhưng cô càng thấu hiểu cho anh như vậy, anh lại càng áy náy.

"Trúc Linh, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, em có tin anh không?"

"Tin."

Cô lập tức trả lời, không hề do dự chút nào.

"Vậy là tốt rồi."

Anh ôm cô thật chặt, trong lòng đã có quyết định.

Cho dù con đường kia là con đường tắt, có lẽ còn là con đường duy nhất đi đến thắng lợi, nhưng anh vẫn vứt bỏ.

Cả đời này của anh, sẽ không làm chuyện gì phụ lòng cô dù chỉ là một chút, nếu không thì hổ thẹn với trời đất, hổ thẹn với tình cảm cô dành cho anh.

Hứa Trúc Linh chỉ dựa vào trong lòng anh một lát, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Vậy mà anh lại ngủ thiếp đi, rốt cuộc anh đã mệt mỏi đến mức nào?

Thấy anh như vậy cô rất đau lòng, cô rón rén đứng dậy, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên cho anh.

Sau đó cô còn tiện tay thu dọn lại đồ đạc trên bàn làm việc, lúc không cẩn thận tay cô khẽ chạm vào còn chuột, màn hình máy tính lập tức sáng lên.

Đó là một bức email, trên đó viết...

"Tư liệu về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử."

Nhật Kinh...

Là người của Công ty Nhật Kinh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play