Không đợi Phó Thanh Viên ngăn cản, Diệu Miêu trực tiếp nắm lấy góc áo của cô bé, kéo cô bé ra khỏi Phó Thanh Viên.

"Không thấy anh ấy còn đang bị thương sao? Phía sau lưng có vết thương to lắm đấy, em cứ xông vào như thế, anh ấy đập vào ghế thì đau lắm."

Diệu Miêu cũng không ngại đối phương còn nhỏ tuổi, không nể tình mà trách mắng.

Cô bé nghe thấy vậy thì nhìn Phó Thanh Viên một cách đáng thương.

"Xin lỗi anh, em nhìn thấy anh thì kích động quá..."

Phó Thanh Viên chỉ cười, xoa xoa mái tóc của cô bé.

Cô bé đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đầu tóc được chải gọn gàng, gương mặt trắng trẻo hơn rất nhiều.

Đúng là một đứa bé xinh đẹp, có tiềm năng, đổi một gia đình khác nhất định sẽ có một hoàn cảnh khác.

"Sao em lại đến đây?"

"Anh, em sắp phải rời khỏi Đà Nẵng, em sợ sau này không được gặp lại anh nữa, vậy nên đến đây để nói lời tạm biệt với anh. Đây là tiền trong túi anh, em trả lại cho anh, em trộm đồ là em không đúng, sau này em sẽ thay đổi. Nhưng... Nhưng số tiền này em có thể giữ lại không, em muốn giữ lại làm kỷ niệm."

"Không cần trả cho anh, Diệu Miêu đã dạy anh, đã tặng đồ cho người khác thì không được đòi lại."

"Tên ngốc, trước khác nay khác, cậu đòi lại cả ví tiền cho tôi!"

Diệu Miêu nhỏ giọng nói thầm, bàn tay hung hăng bóc vỏ quýt.

"Miêu Miêu, cậu đang nói gì vậy?"

Phó Thanh Viên nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn chân thành và nhiệt tình như trước.

Cậu ta ngồi dưới ánh nắng, gương mặt dịu dàng, đúng là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

Tuổi vẫn chưa qua hai mươi, bộ dạng đường đường chính chính, nếu như không phải là một tên ngốc, chỉ sợ có không ít người đẹp lại gần để nịnh bợ rồi.

Diệu Miêu vẫy tay, tỏ ra không có việc gì.

Phó Thanh Viên mím môi, không nói gì nữa.

Cậu ta không lấy tiền, đưa cho cô bé.

"Anh, anh tên là gì vậy?"

"Phó Thanh Viên."

Cậu ta nói tên của mình.

Diệu Miêu nghe vậy, tim cô ấy đập lộp bộp.

Phó Thanh Viên...

Cái tên này là do Phó Minh Nam đặt, trước đây cô ấy không hiểu cái tên này nghĩa là gì, căn bản cũng không quan tâm, huống hồ từ trước đến giờ Phó Thanh Viên đều không nói.

Bây giờ nghĩ lại mới hiểu ra ý nghĩa của cái tên này.

Cô ấy ngây ra nhìn cậu ta, khóe miệng Phó Thanh Viên đang cong lên, nụ cười như gió xuân tháng ba, làm lòng người ấm áp.

Bối cảnh của cậu ta đã vỡ nát như vậy rồi, thế nhưng tấm lòng vẫn dịu dàng như lúc đầu.

Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào mới có thể giữ được cái tâm ban đầu như thế này, trở thành một người ấm áp, đối xử tử tế với người khác?

"Anh Phó Thanh Viên, trước đây em tên là Lý Thái Nghiên, bố mẹ mới đặt tên mới cho em là Dư Hân. Anh cứ gọi em là em Hân được rồi. Sau này em lớn sẽ trở lại Đà Nẵng, làm vợ anh có được không?"

"Vợ... Vợ là cái gì cơ?"

"Vợ?"

Vấn đề này cũng làm cô bé ngây ra.

Cô bé gãi đầu, nói: "Chính là người ở cùng anh, ăn cơm cùng anh, chơi cùng anh."

"Hả? Đấy chính là vợ sao? Vậy thì anh có rồi!"

"Ai vậy?"

Cô bé vô cùng thất vọng hỏi.

"Cô ấy đó."

Phó Thanh Viên bình thản chỉ sang Diệu Miêu ở bên cạnh, Diệu Miêu đang ngồi ăn quýt, nghe được lời này thì kinh ngạc đến nỗi quýt cũng rơi xuống đất.

Vợ... Định nghĩa của vợ là như vậy sao?

Còn phải ngủ cùng, làm chuyện xấu hổ cùng nhau nữa!

"Vậy... Vậy được rồi... Vậy thì chị ơi, chị làm vợ anh ấy, em làm em gái của anh là được rồi. Nếu như chị không làm nữa, chị nói với em, em sẽ làm vợ của anh."

"Chị làm chứ, ai nói chị không làm, chị làm vợ."

Diệu Miêu vội vàng nói.

Mới tý tuổi học gì không học, lấy học kiểu lấy thân báo đáp như ở trong phim!

Cô bé nghe thấy câu này, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

"Được rồi được rồi, em cũng cảm ơn rồi, phải quay về rồi, chú cảnh sát đang đợi kìa!"

Diệu Miêu không nhẫn nại được mà giục cô bé, cô bé cứ đi được ba bước lại quay đầu lại, cả mặt là sự tiếc nuối.

Nhìn thấy cô bé rời đi, Diệu Miêu mới thở phào một hơi.

Cô ấy tiếp tục bóc quýt cho Phó Thanh Viên.

"Tên ngốc, cậu đừng có để ý đến nó, toàn nói mấy điều lung tung."

"Ừ, biết rồi. Vậy tôi có vợ chưa?"

Câu hỏi này làm cho Diệu Miêu một lúc sau vẫn không thể hoàn hồn, nói: "Cậu không có, có... Cũng không phải là tôi. Những lời này đừng nói lung tung, bị truyền ra ngoài thì không hay đâu."

Cô ấy vội vã đứng lên, đột nhiên muốn rời đi.

Lần này còn làm cô ấy bất an hơn cái lần cô dạy cậu ta làm việc xấu, không nhịn được mà muốn chạy trốn.

Phó Thanh Viên vẫn ở chỗ cũ không động đậy gì, chỉ im lặng nhìn bóng lưng của cô ấy khi rời đi, trong ánh mắt lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.

Bởi vì Phó Thanh Viên bị bệnh phải nằm viện, tin tức không được truyền ra ngoài, cô ấy phải một mình đi ra.

Tránh đi camera giám sát, cô ấy dễ dàng trốn ra ngoài.

"Ông chủ, sao ông lại đến Đà Nẵng vậy? Không phải ông nói đến Đà Nẵng sẽ dính phải rất nhiều phiền phức sao? Ở đây có tôi lo là được rồi, ông cứ yên tâm đi."

"Vốn dĩ tôi không muốn đến, thế nhưng Nhật Kinh làm to chuyện rồi, tôi không ngồi yên được."

"Ông chủ đang lo lắng về Hứa Trúc Linh sao?"

"..."

Bên kia điện thoại không phát ra tiếng gì nữa, Diệu Miêu đoán có lẽ cũng vì điều này.

"Hiện tại Hứa Trúc Linh rất ổn, bên cạnh cũng có Phó Thiết Ảnh bảo vệ, trước đây tôi cảm nhận được xung quanh biệt thự có người lạ hành động, hai ngày nay không thấy nữa, có lẽ bị người khác xử lý rồi."

"Tôi tin người Phó Minh Nam bồi dưỡng ra được, thế nhưng chuyện gì cũng không chắc chắn. Cô tiếp tục ở lại nhà họ Cố, ngoài ra, giúp tôi đưa một đồ vật tới Nhật Kinh."

"Nhật Kinh Xuyên Hi sao?"

"Ừ."

Một âm thanh phát ra từ bên kia điện thoại, rất nhanh đã biến mất, sau đó rơi vào trầm lặng.

Diệu Miêu không nói gì nữa, biết rằng người này như một điều kiêng kị trong lòng ông chủ.

Cô ấy vội vàng cúp điện thoại, điến địa điểm đã hẹn, lấy đồ vật.

Hôm nay muốn đưa đi có chút khó khăn, ngày mai lại tìm thời gian khác vậy.

Cô ấy quay trở lại biệt thự, không có ai biết được cô ấy đã rời khỏi một lúc.

Đương nhiên, chuyện này không giấu được Phó Thanh Viên.

Nếu như không có sự che giấu của Phó Thanh Viên, cô ấy cũng không thể rời đi dễ dàng như vậy được.

"Tên ngốc, ngày mai giúp tôi một việc, có thể tôi phải ra ngoài một lúc."

"Diệu Miêu, cô muốn làm gì vậy?"

"À, đi gặp một người."

"Ai thế?"

"Thật ra tôi cũng không rõ quan hệ của anh ta với ông chủ, chắc là có nợ với nhau?" Cô ấy không phòng bị với Phó Thanh Viên, miệng của cậu ta còn chắc chắn hơn cả thành sắt, chỉ cần cậu ta hứa, vậy thì nhất định những lời này đều được nuốt ở trong bụng, cũng không nói với bất kỳ ai nửa câu nào.

Người cô ấy có thể tin tưởng trên thế giới này quá ít, một người là ông chủ đã cứu cô từ khổ cực lầm than, một người còn lại là Phó Thanh Viên đơn thuần như tờ giấy.

"Diệu Miêu, rốt cuộc tại sao cô lại đến nhà họ Cố?"

"Tôi sẽ không làm hại bọn họ, ít nhất là tôi không nhận được mệnh lệnh như vậy, tôi đến để bảo vệ Hứa Trúc Linh, thuận tiện bảo vệ luôn tên ngốc như cậu."

"Tôi nói cho cậu biết, không thể tin được lời nói của đàn ông. Bây giờ ngay cả lời nói của phụ nữ cũng không thể tin, đặc biệt là những người xinh đẹp. Đàn ông ở bên ngoài phải học được cách bảo vệ bản thân mình. Cậu đẹp trai như vậy, thân thể lại cường tráng, nhỡ đâu bị người phụ nữ dâm đãng nào đó nhìn trúng, bao dưỡng thì phải làm sao?"

"Suy cho cùng, nhìn cậu cũng hấp dẫn như vậy! Bộ dạng giường như... Rất ngon miệng."

Lòng háo sắc của cô ấy nổi lên, không nhịn được mà nhếch môi, lộ ra vẻ mặt tham lam, không nhịn được nghiêng người qua...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play