Trong lòng cô không ngừng tự nhắc bản thân rằng, cô có thể, nhất định cô có thể làm được. Cô không muốn liên lụy Cố Thành Trung, không muốn anh phải lùi về phía sau, nhất định cô có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình.
Đoàng...
Lại bắn thêm một phát sung.
Lần này đạn đã trúng vào hồng tâm.
Cố Thành Trung nhìn xuyên thấu qua lỗ mà viên đạn bắn đến chiếc bia kia, tâm tình anh vô cùng phức tạp.
Hứa Trúc Linh đứng ở bên kia nhìn thấy kí hiệu của anh, mừng rỡ đến mức ngã quỵ xuống đất, cô chạy bộ đến ôm thật chặt lấy anh.
“Anh nhìn xem, em cũng có thể làm được mà. Mặc dù em ngốc nghếch, nhưng em sẽ cố gắng được. Nhất định em có thể cần cù bù thông minh mà, em có thể...”
“Ừ, em có thể, vậy thì thay đổi hình khuôn mặt trên bia đi.”
Anh nói gằn từng chữ một.
“Hình khuôn mặt sao?”
Ngay sau đó Cố Thành Trung mang đến một tấm bia có hình một người khác.
Trên hình người đó vẽ rất nhiều chấm đỏ.
“Đây là phần đầu, chỉ cần trúng mục tiêu thì một phát súng cũng có thể lấy được mạng người. Còn chỗ này là tim, cũng có thể làm chết được trong một phát... Còn đây là bụng, khớp xương chân tay.. vân vân. Mặc dù không khiến đối phương có tỷ lệ chết cao nhưng cũng khiến hắn ta mất đi năng lực phản kháng ngay lập tức.
“Em lại đây, cầm lấy súng, hãy tưởng tượng như chỉ có một mình em. Hãy ngắm vào tim, vào đầu hắn ta. Em không hề ngu ngốc, rất nhiều thứ chỉ cần em chịu học thì nhất định có thể học được. Em thực ra rất thông minh, chỉ là em sợ thôi. Nếu như em không sợ thì em sẽ có được sự tự tin, lập tức có thể làm được thôi.”
Anh nói chuyện cao giọng, dồn dập và vang dội, có cảm giác hơi hùng hổ dọa người.
Hứa Trúc Linh nhìn anh, bị lời của anh dọa cho sợ khiếp.
“Em...”
Cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng được.
Trước mắt không phải là hình vẽ mà giống như là một người thật.
Đầu và tim đều là điểm hiểm, một phát súng bắn vào đều khiến đối phương phải chết.
“Nổ súng đi.”
Cô còn do dự, Hàn Thành Trung nghiêm nghị nói, khiến cả người cô đều lạnh run rẩy.
Cánh tay cô cầm súng cứng nhắc, ngón tay vẫn đang run lẩy bẩy.
Cô không dám lên nòng đạn, không dám bóp cò.
“Em đang do dự cái gì chứ? Em hãy tưởng tượng đó chính là kẻ xấu không thể tha, tội vô cùng đáng chết. Nhanh lên, hãy bóp cò đi
“Anh ta... Anh ta là người xấu, kẻ xấu không thể tha thứ, tội vô cùng đáng chết...”
Cô không ngừng lặp lại lời anh nói, tự trấn áp tâm lý mình nhiều lần như vậy.
Nhưng mà... Kẻ ác cũng vẫn là người mà.
Trước đó cô vẫn tự trấn an bản thân, không thể làm một người hiền lành, cũng biết phải trả thù.
Nhưng đến khi phải đối mặt, cô lại không làm được.
“Em... Em không làm được.”
Cô ném cây súng xuống mặt đất.
“Tại sao em không làm được chứ, rõ ràng Minh Châu và Cố Ngọc Vy đều có thể, tại sao em lại vô dụng như vậy, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng không làm được.”
Cô đã đè nén bản thân nhiều ngày nên hoàn toàn bùng phát như vậy.
Cố Thành Trung nghe cô nói như vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn, anh tự mắng mình quá nghiêm khắc với cô, bắt cô quá mức rồi.
Cô ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Anh đi tới, ôm cô thật chặt vào lồng ngực, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Tại sao em phải so sánh mình với mấy cô ấy chứ.”
“Bởi vì em vô dụng nhất, các cô ấy đều có thể giúp đỡ cho chồng của mình, tự bảo vệ được bản thân, nhưng em không làm được gì cả. Em chỉ biết nấu cơm. Chẳng lẽ, đến khi em bị bắt cóc rồi cầm dao thái hướng về người khác sao? Tại sao các cô ấy đều có thể còn em thì không được chứ. Em chính là một phế vật. Em là một phế vật.”
“Linh à...”
Cố Thành Trung nghe cô nói vậy liền tự giận mình, tự trách móc bản thân, lòng anh vô cùng khó chịu.
“Bạch Minh Châu là con nhà bộ đội, từ nhỏ đã luyện tập, đối với những việc này cũng không lạ gì cả. Hơn nữa cô ấy là bác sĩ quân đội, đi theo bộ đội là lẽ đương nhiên. Em không giống cô ấy, em và cô ấy sinh ra trong hoàn cảnh không giống nhau, em cũng sẽ không giống với các cô ấy. Tính tình Bạch Minh Châu hơi nóng nảy, tốt bụng, nhưng lại dễ làm chuyện xấu. Các cô ấy sinh ra đã là các cô chiêu trong nhà giàu có, không giống em đã phải chịu nhiều cực khổ. Nguyên nhân chính là như vậy, anh không muốn bây giờ em phải chịu khổ, vì anh mà phải chịu khổ tâm.”
“Em không hề thấy mình khổ cực. Em theo anh không hề thấy bất cứ khổ cực nào, một chút cũng không. Không có gì khổ cực đâu.”
Cô thút thít đáp lại.
“Nhưng em cảm thấy anh đang phải chịu khổ cực vì em.”
Ánh mắt Cố Thành Trung trầm lắng nhìn cô, bên trong như đang ẩn chứa vô vàn suy nghĩ.
Lời này, từng chữ một chữ đang đâm thẳng vào tim cô, khiến cho cô không thể trả lời được.
Đúng vậy, sợ là sợ đối phương thấy khổ cực, đối phương tủi thân, đối phương đau lòng...
“Cố Thành Trung... Rốt cuộc em phải làm như thế nào mới không khiến anh thấy cực khổ vì em đây.”
“Em không cần làm bất cứ chuyện gì cả, anh không muốn thấy em như vậy. Anh không cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Dù trăm người nghìn cười mắng anh, anh cũng không cảm thấy tủi thân cực nhọc. Chỉ cần em và đứa trẻ sống thật vui vẻ bên anh, vậy là đủ rồi.”
“Nhưng mà...”
“Linh à, thực ra anh không muốn lùi bước, không muốn bỏ cuộc.” Anh cắt đứt lời cô nói, giọng nói trầm khàn khàn, thêm chút đau thương nồng đậm: “Anh không thể để em cùng anh xông vào biển lửa đó, anh cũng không muốn bỏ mạng. Trong lòng anh đã ràng buộc quá nhiều thứ, nên lúc đầu anh không thể tiếp tục. Ông Thiên Kinh nói đúng, anh không thể chịu thua được.”
“Bây giờ em sống với anh cũng rất vui vẻ rồi.”
“Em thực sự vui chứ?”
Vứt bỏ tất cả trách nhiệm, công việc, làm sao có thể vui vẻ được chứ.
Nụ cười trên mặt mặt anh chỉ là đang tự lừa dối mình, nếu không tại sao sau khi nghe điện thoại từ Đà Nẵng, tại sao anh lại trốn tránh chính mình chứ?
Cố Thành Trung bắt gặp ánh mắt trong trẻo của cô, anh muốn trả lời nhưng lạ do dự chưa đáp.
Tất nhiên anh ở bên cô cũng vô cùng hạnh phúc, nhưng anh cũng có những lúc đau khổ.
Hứa Trúc Linh thấy anh không trả lời, cũng không bắt buộc anh, bắt anh cũng vô ích mà thôi.
“Em mệt rồi, em muốn đi nghỉ ngơi.”
Cố Thành Trung đỡ cô đứng dậy, đưa cô đi về biệt thự.
Cô trở lại phòng ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chờ anh ra khỏi cửa, cô mới đứng dậy.
Cô đứng ở trên ban công, hướng mắt ra toàn bộ trang viên, nơi đây được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng, giống như một thiên đường vậy.
Cô rất thích nơi này, thực sự là rất thích, nhưng bây giờ bọn họ đến đây lại không phải thời điểm thích hợp.
Lúc này cô lại lắc đầu thở dài, cô nhìn thấy Cố Thành Trung đi vào trong sân, nhặt chiếc súng đạn cao su từ trên mặt đất lên.
Anh trực tiếp ngắm vào bia và nổ ba phát súng liên tiếp.
Đầu, tim và phần bụng dưới.
Đều là những chỗ chí mạng.
Anh ngắm rất chuẩn xác, không hề có sự do dự chần chừ nào.
Anh sát phạt vô cùng quả quyết, nhưng bây giờ chỉ vì cô mà phải dè chừng, sợ đầu sợ đuôi, do dự không quyết.
Cô yên lặng lau nước mắt, cô phải nghĩ ra cách để anh trở lại thôi.
Cô không có cách nào liên lạc với người bên ngoài, Cố Thành Trung đã giấu cô tìm tín hiệu điện thoại di động.
Hơn nữa điện thoại của cô cũng không hoạt động được, anh biết rằng, đây là phần mềm do Phó Thanh Viên nghiên cứu ra.
Đúng là người một nhà, chỉ giúp anh chứ không giúp cô, hại cô tin tưởng Phó Thanh Viên lâu như vậy chứ.
Màn đêm buông xuống, Cố Thành Trung vừa nhổ cỏ cho vườn hoa, có thấy hơi mệt, cho nên đã ngủ rất sâu.
Vào lúc đêm anh ngủ mơ màng lặng lẽ trở mình, theo thói quen ôm Hứa Trúc Linh, anh huơ tay nhưng lại không thấy cô đâu.
Trong chớp mắt từ trong mộng đẹp thức tỉnh.
“Trúc Linh.”
Anh lập tức đứng dậy đi tìm cô, xuống tầng phát hiện cửa ra sân sau không đóng.
Bóng người Hứa Trúc Linh chìm vào bóng đêm, dưới ánh trăng luyện tập bắn bia.
Súng cao su đã được gắn ống giảm thanh, chỉ đứng ở khoảng cách gần mới nghe thấy được âm thanh.
Hơn nữa ở trên tầng cách âm rất tốt, cho nên anh không thể nghe thấy được.
Ngón tay cô vẫn run rẩy, có thể nhìn ra được cả khuôn mặt cô cũng đang run sợ.
Nhưng cô vẫn cố gắng bắn hết phát súng này đến phát súng khác.
Cố Thành Trung ở sau cửa, nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu đuối kia thật lâu.
Vốn cô không phải gánh vác nhiều như vậy.
Cô quật cường, giống như một chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào trái tim cô vậy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT