Cố Thành Trung nghe xong lời này, sắc mặt mới dịu lại rất nhiều.

“Được rồi, đừng có ghen linh tinh nữa, anh nghĩ hươu vượn nhiều quá rồi đấy. Vốn muốn thả lỏng một chút cũng đều bị anh phá hỏng cả rồi.”

“Chúng ta có thể tiếp tục thư giãn.”

Cô vừa nghe vậy đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn mình khiến trái tim cô như run lên.

Cô vô thức nhìn xuống mới nhận ra mới nãy mình vùng vẫy khiến áo choàng tắm sớm đã bị tuột xuống, để lộ ra cảnh xuân bên trong.

Lúc này dê cũng đã vào miệng cọp rồi, làm sao mà trốn thoát nổi đây?

Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị Cố Thành Trung ngang ngược hôn lấy.

Sau khi hai người ngâm suối nước nóng xong định rời đi thì lại gặp phải bà chủ Nga cùng chồng ba ta.

Vì vậy mọi người lại ngồi trò chuyện một lúc ở khu nghỉ ngơi.

Chồng bà Nga yên lặng hồi lâu rồi mới nói: “Cậu Trung này, cậu có biết chuyện Phòng Thương mại sắp đổi Chủ tịch không?”

Cố Thành Trung vừa nghe vậy liền lắc đầu, nói: “Nhà họ Cố sớm đã rút khỏi Phòng Thương mại rồi, hơn nữa tập đoàn Cố Linh vẫn luôn giữ bổn phận của mình, làm việc theo quy định của Phòng Thương mại nên Phòng Thương mại có thay chủ tịch hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tập đoàn Cố Linh cả. Sao vậy, ông Đổng muốn thử sức sao?”

“Lần này cũng không giống trước kia đâu. Chuyện lần này liên quan đến vấn đề quyền mậu dịch kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương, nếu như có thể lên làm chủ tịch Phòng Thương mại thì người đó sẽ giành được quyền mậu dịch ở khu Thương mại Châu Á – Thái Bình Dương. Hiện giờ mọi người đều đang cố sức tỏ vẻ, hòng muốn ông Nhật Kinh để mắt đến mình. Nhưng cho đến tận bây giờ, bên phía ông Nhật Kinh vẫn không hề có động tĩnh gì cả.”

“Tuy ông Nhật Kinh không có liên quan gì đến các ngành sản xuất công nghiệp nhưng người mẹ ruột của ông lại là tiểu thư cành vàng lá ngọc của công ty đứng đầu Nhật Bản, hơn nữa công ty đó cũng có không ít công ty con ở nước ta.”

“Nếu như chức chủ tịch này bị dành mất thì không chỉ ảnh hưởng đến vấn đề đối ngoại xuất khẩu của chúng ta mà e rằng trong nước cũng rối loạn không yên. Lần này ông Nhật Kinh từ chức, công ty bên kia chắc chắn sẽ có hành động.”

“Nhưng nói sao thì cũng là thay đổi trong Phòng Thương Mại Đà Nẵng ở nước ta, nên nước khác có muốn can thiệp vào cũng không khỏi có hơi thái quá.”

“Hoàn toàn không thái quá đâu! Biết bao dòng mỹ phẩm cao cấp ở Đà Nẵng đều là sản phẩm của công ty Nhật Kinh, hơn nữa ông Nhật Kinh còn là con lai nên chủ tịch khóa tiếp theo chưa biết chừng cũng là người có dòng máu lai nữa. Tôi biết cậu Cố cũng chẳng thèm để ý đến mấy chuyện vặt vãnh của Phòng Thương mại, ông cụ nhà cậu cũng là người hào sảng, năm đó nói rút khỏi Phòng Thương mại liền rút. Nhưng trước tình hình hình này, chúng tôi vẫn muốn mời cậu Cố về với bên phe chúng tôi để dành lại quyền mậu dịch ở đặc khu kinh tế rồi nói sau.”

“Chuyện này đã không còn chỉ là danh dự của một cá nhân mà đã là danh dự của cả một tập thể!”

Cố Thành Trung vừa nghe những lời thấm thía của ông Đổng liền vô thức nhìn về phía Hứa Trúc Linh đang ở một bên.

Cô đang ngồi uống trà nói chuyện với bà chủ Nga, mặt mày tràn ngập ý cười ấm áp.

Nếu như nhận lời thì chẳng qua cũng chỉ là bị cuốn vào một trận chiến khác.

Nhưng ông Đổng nói đúng, chuyện này đã không còn chỉ là danh dự của riêng ai.

Anh cũng chẳng có hứng thú gì với cái chức chủ tịch của Phòng Thương mại này, nhưng nếu để nước khác ra vẻ ta đây, khắp nơi chèn ép nền kinh tế đối ngoại xuất khẩu của Đà Nẵng trong lĩnh vực thương mại thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ giới thương mại.

“Tôi cân nhắc thêm đã.”

Anh rốt cuộc cùng kiềm chế lại được nỗi xung động trong lòng, mím môi ngập ngừng đáp lại.

Chồng bà Nga thấy vậy liền vội vàng mở miệng nhưng lại không nói lời nào.

Nếu lần này ông ta không gặp được Cố Thành Trung thì lần sau cũng sẽ đặc biệt đến tìm anh.

Dù sao thì chuyện này cũng đã không còn là sự vinh nhục của riêng một cá nhân mà là của tất cả những người cùng ngành.

Ông ta vốn cho rằng Cố Thành Trung còn trẻ, mới ba mươi hai tuổi mà đã giành được thành tựu mà người khác có dành cả đời cũng khó mà đạt được, hơn nữa ba anh em nhà họ Cố đều là kỳ tài kinh doanh nên không chỉ là tốt nhất mà chỉ có tốt hơn.

Nếu như Phòng Thương mại Đà Nẵng rơi vào tay bọn họ thì chỉ có ngày một phát triển tốt hơn.

Đây cũng không phải là ý kiến của riêng mình ông ta, phàm là người biết nhìn xa trông rộng, lo nghĩ cho con cháu đời sau đều sẽ cảm thấy Cố Thành Trung là lực chọn tốt nhất.

Ông Đổng đề xuống nỗi lòng cấp thiết, vô cùng thành khẩn, nói: “Cậu Cố, nhìn khắp Đà Nẵng này, dù là già hay trẻ thì cũng đã sớm chẳng còn dũng khí lăn lộn nữa rồi. Người trẻ tuổi cũng chẳng ai có được thành tựu như cậu Cố đây. Tuy anh cả và em trai cậu đều là kỳ tài kinh doanh nhưng chỉ có mỗi cậu là quyết đoán nhất, thích hợp làm lãnh đạo. Ông Nhật Kinh từ chức thì người phù hợp nhất chính là cậu. Nếu để người của công ty Nhật Kinh đắc cử thì triển vọng kinh tế của Đà Nẵng sẽ vô cùng đáng lo.”

“Tôi vốn cho rằng cậu Cố sẽ lập tức nhận lời mình, dù sao thì trong mắt tôi, cậu Cố là người ngập tràn tâm huyết nam nhi. Nhưng cậu Cố lại muốn cân nhắc thêm…. Cân nhắc thêm cũng tốt, dù sao thì đã cũng không phải chuyện của riêng ai. Mong rằng cậu Cố suy nghĩ thật kỹ, nếu có chỗ nào cần đến tôi đây thì cậu cứ việc sai xử.”

Chồng bà Nga nói chuyện vô cùng khách sáo, ông ta cũng không dám ép người quá đáng nên nói xong liền dẫn bà xã rời đi.

Hứa Trúc Linh ngậm ống hút, thích ý uống nước ép dưa hấu.

Cố Thành Trung cũng không đề nghị về luôn mà lại ngồi đấy nhíu mày ủ ê.

Anh nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra bất cứ thứ gì.

Cuối cùng vẫn là Hứa Trúc Linh không nhìn nổi nữa, nói: “Anh muốn hỏi em, anh có nên tham dự vào không sao?”

“Em nghe thấy cả rồi hả?”

“Ông ta kích động đến mức suýt đập bàn bật dậy rồi mà, em ngồi cách đấy cũng không xa, lại không phải kẻ điếc, sao lại không nghe thấy chứ?”

“Em thấy thế nào?”

“Cố Thành Trung, anh không phải là người rất quyết đoán sao? Sao lại phải hỏi em chứ? Anh biết là cho dù anh có quyết định thế nào thì em vẫn sẽ ủng hộ quyết định của anh mà.”

“Nhưng chuyện này liên quan đến em nên anh không thể không chú ý mọi bề, tiến bước nào rào bước ấy. Anh xưa nay đều không sợ thất bại, nhưng từ sau khi có được em, anh không thể để mình xảy ra sai sót được.”

“Anh nói như vậy khiến em rất buồn đấy. Em cảm giác như bản thân mình làm liên lụy đến anh rất nhiều.” Cô nản lòng nói, đến nước ép dưa hấu ngọt ngào cũng chẳng còn vị gì.

Cố Thành Trung vừa nghe vậy liền ôn nhu xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không đâu, em khiến anh càng thêm chú ý thận trọng, em khiến anh càng thêm tính toán mưu lược, em khiến anh có một mái nhà, một bộ giáp sắt, một lưỡi dao sắc bén. Em khiến anh có được quyết tâm lớn nhất, dù có đối đầu với trời, với đất, với toàn thế giới thì vẫn luôn giữ được lòng tin tất thắng.”

“Còn em chính là phần mềm mại nhất dưới đáy lòng anh. Có em mới có được Cố Thành Trung khiến người ta càng thêm tán thưởng của hiện tại. Anh trước đây cũng chỉ như Phó Thiết Ảnh hiện tại, là người hữu dũng vô mưu, biết chút mưu mô tính toán thì lại thế nào. Anh của ngày xưa cứng đầu cứng cổ, khăng khăng giữ ý của mình, nhưng anh của hiện tại đã hoàn toàn lột xác, là biến đổi về chất, em hiểu chứ?”

“Nhóc con này, em đừng có tự coi nhẹ bản thân, em sẽ mãi không hiểu được, em đã khiến anh thay đổi đến thế nào.”

Anh vuốt ve mái tóc xõa tung của cô, anh nhìn cô, sóng mắt lưu chuyển nghìn dặm nhu tình.

Hứa Trúc Linh lúc này mới hòa hoãn được tâm tình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt cô cũng sáng hơn vài phần, dưới ánh đèn chiếu sáng, lấp lánh rực rỡ như sao sáng trên chín tầng mây.

“Em biết anh nghĩ sao chứ?”

“Nghĩ thế nào?”

“Anh cũng có suy nghĩ như ông Đổng, trong mắt anh, chú ba Cố cũng là một người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết nam nhi, sức lực dồi dào, anh sao có thể khoan nhượng kẻ khác giở thói ngang ngược trên lãnh thổ nước ta? Nếu như nơi đây là thủ đô của Nhật Bản thì bọn họ có gây rối loạn thế nào, chúng ta cũng không có lời gì để nói, nhưng nếu chúng dám diễu võ dương oai trên địa bàn của chúng ta thì coi chúng ta là vật trang trí thôi ấy hả?”

“Miệng thì kêu là do dự vì em nhưng thực ra trong lòng anh sớm đã có đáp án rồi. Cố Thành Trung, tình yêu bé nhỏ của anh đều dành cả cho em rồi, nhưng em biết anh còn tình yêu to lớn hơn thế. Anh không phải một người chiến sĩ, không thể cầm vũ khí bảo vệ đất nước. Nhưng trong lòng em, anh cố gắng làm hết trách nhiệm nghĩa vụ của mình cũng giống như vậy, quân phục trên người anh là vô hình, huy chương trên người anh cũng là vô hình, vũ khí của anh chính là trí óc, đưa tập đoàn Cố Linh ngày càng phát triển lớn mạnh, thành công đưa ra thị trường, tiên phong về kinh tế.”

“Anh là người nội liễm khiêm nhường, khiêm tốn hữu lễ, nhưng cũng không chỉ dừng lại ở đó, cho nên làm sao có thể cho phép kẻ khác vượt biên xâm phạm đây? Chiến trường của thương nhân tuy là vô hình, nhưng anh cũng phải bảo hộ chiến trường của mình mới phải!”

Từng câu từng chữ của Hứa Trúc Linh vang lên hùng hồn khiến nhiệt huyết trong xương máu Cố Thành Trung như tuôn tràn.

Đàn ông ba mươi tuổi như lang như hổ, trí ở bốn phương.

Chỉ là lại trái ngược với tâm nguyện của cô, thứ cô muốn rất đơn giản….. Chỉ cần một cuộc sống an nhàn là đủ rồi.

“Em oán trách anh chứ? Anh đã nói muốn cùng em sống cuộc sống an nhàn, nhưng lại…. Dấy lên thị phi…..” Anh nhìn cô đầy hổ thẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play