Ngày hôm sau Hứa Trúc Linh liền đi dự tiệc trà, bà chủ Nga còn tự mình lái xe đến đón cô.

Khi ra ngoài bà ta còn vỗ ngực đảm bảo với Cố Thành Trung là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Ở trên xe Hứa Trúc Linh đặc biệt quan sát bà chủ Nga, bà ta nào có vẻ ốm yếu gì, đối với cô rất khiêm tốn lễ phép, cười nói chuyện tầm phào của các danh nhân ở Đà Nẵng.

Cô cũng đã đoán được ý đồ của bà ta, e rằng bà ta chỉ đang tâng bốc cô nên mới tìm cớ giao quyền chủ trì tiệc trà cho cô.

Trong các cô chủ và bà chủ của Đà Nẵng, ai có được quyền chủ trì thì sẽ có tiếng nói.

Đàn ông có chiến trường của đàn ông, mà chiến trường của phụ nữ cũng không thể coi thường.

Khi họ gặp nhau vào các ngày thứ Hai, đừng chỉ nghĩ đây là việc uống trà và trò chuyện, thật ra họ đang giúp chồng tạo lập mối quan hệ bạn bè.

Nếu người đàn ông không thể có được sự hợp tác từ trên bàn rượu, thì người phụ nữ sẽ bắt đầu từ túi xách và quần áo, đứa trẻ và mẹ già mà trò chuyện rồi từ từ lôi kéo lẫn nhau.

Hứa Trúc Linh luôn cảm thấy những người đến tham gia đều không đơn giản, so với nam giới cũng không hề thua kém.

Cô cũng muốn học theo phong cách của những người giàu, nhưng thực sự bộ não của cô lại không tốt.

Chỉ cần cô nghĩ tới những chuyện này thì sẽ đau đầu, vì mạng nhỏ của mình có thể sống thêm vài năm nữa thì cô vẫn là đừng nên lo nghĩ mấy chuyện này.

Chẳng mấy chốc đã đến trang viên riêng tư của bà chủ Nga, vừa qua Tết Nguyên đán, trời vẫn còn trong tháng giêng lạnh lẽo.

Vừa bước vào nhà cô đã nhìn thấy đủ loại lông thú sang trọng.

Lông thú với vòng cổ ngọc trai chỉ đơn giản là những thứ bắt buộc phải có.

Mạt chược, uống trà, đánh bài...

Đây chẳng phải là cảnh cô đã tưởng tượng ra sao?

Những lần trước đến đây không đúng mùa, bây giờ trời se lạnh, từng người một đều bọc trong lông chồn mà đến.

Những người phụ nữ này cực sang trọng, trang sức trên người của họ lủng lẳng, chói sáng khiến cô khó có thể mở mắt.

Có một số cô đã từng gặp, một số trông rất lạ mắt và không già hơn cô là mấy, hẳn là các cô dâu mới.

Ở đây, nếu trên người bạn không có đồ gì đắt tiền một chút thì sẽ bị coi thường.

Càng phô trương thì địa vị của chồng sẽ càng nổi bật.

Mặt khác Hứa Trúc Linh lại đã tao nhã hơn rất nhiều, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài và đôi ủng đi tuyết mà đến đây.

"Tôi... Tôi có nên thay quần áo không? Thứ tôi đang mặc... hình như có chút không ổn."

Ngay vừa khi bước vào Hứa Trúc Linh liền hoang mang.

"Được rồi, em gái à, cô đừng khiêm tốn nữa. Ai mà không biết, nhẫn cưới của cô là vật vô giá, những thứ thô tục của chúng tôi nào có thể sánh được."

Bà chủ Nga vừa cười vừa kéo cô ra phía trước mà hùng hồn giới thiệu.

Hứa Trúc Linh ngượng ngùng cười, cô không thích cảnh tượng đạo đức giả này, nhưng đôi khi tham gia thì cô cũng có thể miễn cưỡng đối phó được.

"Cô Trúc Linh, cuối cùng thì cô cũng đến rồi!"

"Cô Trúc Linh, mau dạy cho chúng tôi đi."

"Cái này..." Hứa Trúc Linh khó hiểu.

"Thật ra lần này tôi gọi điện cho cô là có mục đích khác. Mấy chị em ít nhiều cũng không hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân. Nhìn thấy em gái đây và anh Cố nhiều năm vẫn mặn nồng như trước thì rất ghen tị. Vì vậy... muốn học hỏi chút kinh nghiệm, em gái à, hãy bày cho chúng tôi với."

"Tôi... Tôi không thể dạy được đâu..."

"Thực ra... cô không cần phải dạy gì cả, miễn là cô cứ đến đây mỗi tuần, người đàn ông của chúng tôi đều muốn nghe ngóng về hướng gió của nhà họ Cố. Nếu họ thấy chúng tôi có thể nói chuyện với cô vài câu thì họ sẽ chăm chỉ về nhà."

"Hơn nữa, em chồng của cô hiện tại đang được chú ý, rất nhiều cô gái chưa chồng đang háo hức chờ mong đấy! Cô xem, đây là em gái của tôi, phải nhờ vào cô mai mối rồi."

“Chuyện tôi thường xuyên đến đây thì cũng có thể làm được, nhưng em chồng của tôi… người ta đã có người yêu rồi, nếu không phải tuổi tác đối phương còn nhỏ thì bọn họ đã kết hôn rồi.” Hứa Trúc Linh xấu hổ nói.

"Điều này…"

Mọi người không khỏi khó chịu, họ đều muốn trèo lên cành cao, nhưng lại không muốn những con chim khác ở trên cành cao này.

"Xin hỏi là người nhà nào?"

Có người hỏi một cách bất đắc dĩ.

Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu, sợ rằng họ có thể có bất kỳ suy nghĩ sai lệch nào.

Nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa, những chuyện này cuối cùng gì cũng sẽ lộ ra ngoài.

Hứa Trúc Linh bận rộn cả buổi sáng, bị người ta lôi kéo mà hỏi chuyện quản lý tình cảm vợ chồng.

Thật ra cô chẳng hiểu gì cả, bởi vì hôn nhân hoàn toàn không phải chuyện của một mình người phụ nữ, nếu trái tim đàn ông không hướng về bạn thì dù bạn có cố gắng thế nào cũng sẽ rất khó khăn.

Cô kiếm cớ về sớm, đến khi ra được bên ngoài mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Những người giống như sói hổ này bề ngoài có vẻ hào hoa, nhưng thực tế họ đều là những người đáng thương.

Buổi chiều trời vẫn còn nắng ấm, trên phố vắng bóng người qua lại.

Cô không để Cố Thành Trung đến đón mà định trực tiếp đến công ty gặp anh.

Tài xế vốn đang thuận lợi lái xe, đột nhiên xe phanh gấp, cô ngồi ở băng ghế sau không để ý nên trán đập vào phía trước, đau đến kêu ra tiếng.

"Thưa cô, tôi... hình như đã đụng trúng người rồi."

Người lái xe run rẩy nói.

Nghe xong lời này thì trái tim Hứa Trúc Linh liền thắt lại, lập tức xuống xe kiểm tra.

Đó là một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, mặt mũi xám xịt, không thể nhìn rõ được hình dáng thật của cô ấy.

Trên người cô ấy vẫn còn những vết thương trông như thể bị quất bằng roi vậy.

Thực ra xe không tông trúng nhưng khi sang đường cô ấy không nhìn xe, lại bị ngất đi ở giữa đường.

Hứa Trúc Linh vội đỡ cô ấy lên xe và đưa đến bệnh viện.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mới phát hiện ra cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, trông có vẻ cũng không lớn hơn cô là bao, trắng trẻo xinh đẹp, sao có thể bị người khác tra tấn thành thế này?

Cô ấy chỉ bị chấn thương ngoài da, cộng với thời tiết giá rét nên ngất xỉu vì thiếu hụt thể lực.

Sau khi truyền dung dịch dinh dưỡng, đến tối mịt thì cô ấy mới tình lại.

Trong lòng Hứa Trúc Linh không an tâm, cũng không có đến công ty, mà là canh giữ ở bên giường.

"Cô tỉnh rồi à?"

Nhìn thấy cô ấy tỉnh lại, Hứa Trúc Linh liền mừng rỡ vô cùng.

"Đây là đâu?"

Đôi mắt cô ấy bối rối, trong ánh mắt chất chứa nỗi sợ hãi.

"Bệnh viện, cô đã ngất đi ở giữa đường, là tôi đưa cô tới đây."

"Cô là ai... tôi là ai, tôi bị sao vậy?"

Cô ấy yếu đuối bất lực mà nhìn Hứa Trúc Linh.

"Cô... cô bị ngã đập đầu à?"

Hứa Trúc Linh ngay lập tức gọi cho bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng không tìm ra lý do.

Chỉ có thể nói có lẽ cô ấy đã bị chấn thương tâm lý nên bị mất trí nhớ tạm thời, còn khi nào sẽ nhớ lại thì không ai nói trước được.

Cô nghe vậy thì hơi bối rối.

Cô đã liên lạc với Sở Cảnh sát, nhưng không thể tìm ra cô ấy trong những người mất tích gần đây.

Giọng nói của cô ấy không phải là của người địa phương, người ta suy đoán rằng cô ấy có thể đã bị bắt cóc từ nơi khác và bị bán đến đây, trên cơ thể có dấu vết của những trận đòn roi, có cả vết thương mới lẫn vết thương cũ chồng chất lên nhau, những tổn thương trong tâm hồn có lẽ cũng chẳng ít hơn.

Cô ấy không biết tên họ của mình, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình được gọi là mèo con, và lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì cô ấy đã dính chặt lấy cô.

Khi nhìn thấy đàn ông thì cô ấy sẽ rùng mình và trốn sau lưng Hứa Trúc Linh.

Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cô ấy đến gặp Cố Thành Trung vì chuyện này cần có anh quyết định.

Cô gọi cho Cố Thành Trung và nói anh đến bệnh viện.

Cô không nói rõ qua điện thoại, Cố Thành Trung còn tưởng là cô bị thương nên đã chạy một mạch đến.

Anh không kịp nói gì mà trực tiếp đá tung cửa phòng, ôm chặt cô vào lòng để xem xét thật kỹ.

"Em có chỗ nào không khỏe mà lại đến bệnh viện?"

"Không phải em... là, là người khác..."

Cô lý nhí nói rồi chỉ ra sau lưng.

Mèo con thò đầu ra ngoài, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm lấy quần áo của Hứa Trúc Linh mà rụt rè nhìn Cố Thành Trung.

Cô ấy dùng ngón tay chọc vào cánh tay của Cố Thành Trung.

"Anh... anh buông cô ấy ra, đàn ông... đàn ông đều là kẻ xấu, anh định làm gì cô ấy?"

“Đây là có chuyện gì vậy?” Cố Thành Trung cau mày hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play