Cố Thành Trung không nói gì, bảo người hầu đỡ Phó Thiết Ảnh đứng dậy.

“Cậu thắng rồi, tôi đồng ý giúp cậu. Trước tiên, tìm một bác sĩ xem xem. Cho dù cậu không muốn điều trị thì Châu Vũ cũng phải khám bệnh cho cẩn thật một chút mới được.”

Anh sợ Phó Thiết Ảnh không chịu ở lại nên dùng Châu Vũ làm cái cớ, ánh mắt anh ta lập tức lóe lên một tia do dự.

Cố Thành Trung tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đỡ cậu tư vào nhà đi.”

“Đừng động vào tôi, tôi có thể tự đi được.”

Phó Thiết Ảnh nén đau, tùy ý buông bay áo xuống, che đi miệng vết thương.

Úy Như nắm chặt lấy tay áo anh, khóc không thành tiếng.

“Bà Cố, bà coi con út mình như đã chết, không cần ở trước mặt một người ngoài như tôi lãng phí nước mắt làm gì.”

“Con nói lời này làm trái tim mẹ tan nát như muốn chết đi!”

“Vậy thì tùy bà.”

Anh ta đỡ Châu Vũ từ trên mặt đất lên, khó khăn ôm cô ấy vào lồng ngực.

Vết thương trên cánh tay vô cùng đau, máu tươi vẫn còn thấm ra, anh ta đi tới đâu, máu chảy ra tới đó.

Úy Như còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Cố Chí Thanh ngăn lại.

Ông lắc đầu thở dài, đứa trẻ này quật cường muốn chết, ở giai đoạn niên thiếu nhất của cuộc đời đã phải trải qua sự tra tấn tối tăm như vậy.

Hiện giờ bảo anh ta vứt bỏ ân oán của quá khứ, tiến vào gia đình này, xưng em gọi anh, báo hiếu cha mẹ?

Vậy thì quá khứ của anh ta, ai mua được đây?

Phó Trác tội ác tày trời, nhưng khoảng cách giữa ông ta và Cố Thành Trung cùng nhà họ Cố cũng chính là ngòi nổ khiến trái tim anh ta bị dày vò, không khác gì phải ở trong một chảo dầu.

Chuyện này căn bản không thể vội được, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn thôi.

Chỉ cần anh ta chịu vào cái nhà này, vậy thì tất cả sẽ trở nên dễ dàng.

Úy Như tự mình thu dọn phòng để anh ta nghỉ ngơi.

Bác sĩ của gia đình về quên ăn tết, cho nên vội vàng gọi cặp đôi Nguyên Doanh tới.

Nguyên Doanh xem bệnh cho Châu Vũ, rồi lại khám cho Phó Ánh.

Cố Ngọc Vy là con thứ tư của nhà họ Cố nhưng không ngờ hiện giờ lại biến thành thứ năm.

Về chuyện Phó Thiết Ảnh, cô ấy cũng từng được phe qua, nhưng chưa bao giờ gặp được thấy.

Khi cô ấy thấy anh ta giống Cố Thành Trung như đúc đã bị dọa sợ tới không dám nói gì một hồi lâu.

“Anh… chào anh tư.”

Cô ấy mở hòm thuốc ra, lễ phép chào hỏi.

Phó Thiết Ảnh không trả lời.

Anh ta sợ Úy Như lại sướt mướt ở đây khiến chính mình chán ghét nên bảo tất cả mọi người đi ra ngoài chỉ có hai người họ ở trong phòng.

Cố Ngọc Vy vạch áo ra, khi nhìn thấy miệng vết thương, cô ấy vô cùng sửng sốt.

Bị mất một mảng da lớn, đóng thành vảy máu thật dày, nhưng vẫn không thể ngăn được máu ngừng chảy ra.

Vậy mà anh ta vẫn không hôn mê, còn có thể duy trì sự bình tĩnh như vậy, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì cả người nhìn như không hề có chuyện gì.

Rốt cuộc khả năng chịu đựng của người này tới mức nào chứ?

Cô ấy sửng sốt bắt đầu xử lý miệng vết thương, dù sao thì cô ấy cũng là quân y, đã gặp qua đủ loại trường hợp bị thương.

Miệng vết thương xử lý trong khoảng một tiếng đồng hồ, dù sao thì điều kiện cũng có hạn, bận rộn xong, mồ hôi đầm đìa đầy người.

“Anh tư, tốt rồi. Mấy ngày nay kiên trì uống thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, còn có bôi thuốc mỡ và thay băng gạc hàng ngày là được, mấy ngày này em sẽ mang thuốc cho em.”

“Không cần, có người mang thuốc cho tôi rồi.”

“Nhưng em là bác sĩ chuyên khoa, những người khác không phải nhân viên y tế, họ làm sẽ đau…”

“Tôi không sợ đau.”

“…”

Lời này khiến cô ấy không dám nói thêm gì nữa.

Nghĩ lại thì cũng đúng, vừa rồi khi dùng oxy già để khử trùng, anh ta không hề kêu đau một tiếng.

Sau khi xử lý xong, hai người ra khỏi phòng, anh ta nhìn thấy Nguyên Doanh vội vàng hỏi: “Châu Vũ sao rồi?”

“Trước mắt thì thuốc đã khống chế được, độc sẽ không bị lan ra nhưng khoảng thời gian này bởi vì suốt một thời gian dài thuốc vẫn không giảm bớt nên độc đã khuếch tán rất nhanh, cần tiến hành trị liệu ngay. Tôi có thể đưa cô ấy tới bệnh viện quân khu, nhưng mà… chưa chắc cô ấy đã chấp nhận được. Không tin thì anh có thể hỏi Cố Thành Trung.”

Cố Thành Trung nghe vậy nhíu mày thật chặt, một người đàn ông như anh còn cảm thấy phương thức trị liệu ở đó rất biến thái, đặc biệt thiết kế dành riêng cho bộ đội, một cô gái yếu ớt như cô ấy sao có thể chấp nhận được.

Mỗi ngày đều phải kích điện, có thể tra tấn người ta tới phát điên.

“Tôi sợ cô ấy không chịu được qua quá trình trị liệu thì đã mất mạng ở trong đó rồi cũng nên.”

“Vậy không còn cách nào khác sao?” Phó Thiết Ảnh lập tức trở nên nóng nảy.

“Không còn cách nào khác.”

“Vậy thì tôi đi cùng cô ấy, tôi ở bên cô ấy. Cô ấy làm cái gì tôi sẽ làm cái đó. Cô ấy đau đớn một lần thì để tôi chịu đau gấp trăm lần. Dù sao thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ một mình được?”

Nguyên Doanh nghe vậy lắc đầu nói: “Tài nguyên trong quân khu đều được phân bố, tôi và Ngọc Vy đều nhân viên hạng nhất nên có thể danh chính ngôn thuận tiến vào. Lần này chỉ có thể mang theo một người, lần sau thì khó mà được.”

“Anh nói cái gì?”

Phó Thiết Ảnh trong nháy mắt trở nên bất an, trực tiếp túm lấy cổ áo Nguyên Doanh, nhấc cả người anh ta lên khỏi mặt đất.

Miệng vết thương của Phó Thiết Ảnh lại chảy máu, nhưng anh ta vẫn như cũ không chút nào để ý.

“Nếu như anh giết tôi thì cô ấy cũng không có hy vọng sống sót đâu.”

Lời này vừa nói ra lập tức khiến Phó Thiết Ảnh buông tay, thống khổ giơ hai tay ôm lấy đầu, tức giận gào lên.

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi chỉ có thể ngồi nhìn sao? Cái gì tôi cũng không làm được, chỉ có thể để cô ấy chống đỡ một mình sao?”

“Nếu như vậy thì thà rằng giết tôi đi, để tôi chết cùng cô ấy còn tốt hơn…”

“Tôi có thể.”

Đúng lúc này, một âm thanh thanh túy truyền tới, vô cùng nhỏ nhưng lại có sức lực đến kỳ lạ.

“Châu Vũ?”

Hứa Trúc Linh nhìn cô ấy, không biết cô ấy đã tỉnh từ bao giờ, cũng không biết là đã nghe được những gì rồi.

“Bác sĩ Doanh, chào anh, tôi đã từng nghe nói tới anh. Anh và chị Vy đều là thiên sứ áo trắng, tôi rất kính trọng hai người.”

“Không ngờ chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà khiến hai người tết nhất còn phải làm việc vất vả, thật là ngại quá. Phó Thiết Ảnh bất kính với anh, tôi rất xin lỗi, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh. Anh ấy chính là cục đá, tính tình xấu như vậy, mãi không thay đổi được.”

“Còn về bệnh viện quân khu mà anh nói tới, tôi muốn thử xem, cho dù có khó khăn đến đâu tôi nhất định sẽ kiên trì. Tôi có thể chết vì những người mình yêu thương, cũng có thể cố gắng sống thật tốt vì những người mình yêu thương.”

Châu Vũ là một cô gái nhỏ bé, nhưng trái tim lại vô cùng rắn rỏi.

Bất khuất kiên cường, cứng rắn kiên quyết, những điều này đều khiến đàn ông phải cảm thán không thôi.

Cô ấy đi tới trước mặt Phó Thiết Ảnh nói: “Là một người đàn ông, đừng có tùy tiện nói chết này chết nọ, huống hồ còn là vì một cô gái, không có chí khí gì hết. Mau xin lỗi bác sĩ Doanh đi, chẳng có ai nợ chúng ta hết, họ chịu giúp chúng ta đã là một ân tình rồi.”

Phó Thiết Ảnh cao một mét tám, Châu Vũ chỉ khoảng một mét sáu.

Hai người đứng cạnh nhau vô cùng chênh lệch.

Một người yếu đuối mong manh, một người cao lớn mạnh mẽ.

Nhưng Phó Thiết Ảnh ở trước mặt cô lại ngoan ngoãn vô cùng, như thể từ một con dã thú hung mãnh biến thành một con mèo hiền lành vậy.

Anh ta siết chặt tay, mím môi, nhìn về phía Nguyên Doanh, làm tư thế khom lưng chín mươi độ, cúi đầu thật sâu.

“Bác sĩ Doanh, vừa rồi tôi nói năng lỗ mãng, bất kính với anh, mong anh thông cảm. Sau này tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa, tôi thề.”

“Còn nữa…” Anh ta nhìn về phía Châu Vũ nói: “Vừa rồi em nói sai rồi, tôi không phải cục đá, lời em nói tôi đều nghe và sửa chữa, tôi… tôi rất ngoan.”

Châu Vũ nghe được ba chữ cuối, trong nháy mắt trái tim mềm nhũn ra.

Đúng vậy, anh ta hoàn toàn đối lập với lúc trước, thật sự rất ngoan.

“Cứ duy trì như vậy nhé?”

Cô ấy thử hỏi một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play