Cố Thành Trung, thấy vẻ mặt cô cổ quái, hai mắt lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mình.

Anh lại càng tò mò, trong đầu cô vợ nhỏ của mình rốt cuộc đang nghĩ đến những thứ kỳ quái gì?

"Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Xấu hổ gì đó?"

"Không... không có gì."

"Em đoán xem anh có tin lời em không? Nếu em không nói, thì anh cũng không khách khí nữa đâu nhá."

Cố Thành Trung cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp thả cô ngồi trên đùi mình, đánh một cái thật mạnh vào mông cô.

“Đau!”

“Có nói hay không?”

“Em thật sự không nghĩ tới cái gì hết!”

Chuyện này, dù có đánh chết cũng không thể nói ra.

Cố Thành Trung thấy cô không nói thật liền tiếp tục đánh.

"Này, này, này, anh không thể đánh đều hai bên một chút sao? Đừng chỉ đánh một bên!"

"Anh chỉ đánh bên này, đánh đến nở hoa luôn!"

"Đây là bạo lực gia đình đó!"

"Trên giường, thì gọi là tán tỉnh, hiện tại anh đang ngồi trên giường, chính là anh đang tán tỉnh.”

“Anh học đâu ra kiểu ngụy biện gì thế này? Vậy thì em… vậy thì em vừa rồi nghĩ tới cũng là tán tỉnh! ”

Cô tức giận nói.

“Em suy nghĩ gì vậy? Nói ra đi anh sẽ không đánh nữa đâu.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy đỏ bừng mặt, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới.

Chính mình vừa rồi nghĩ thế nào? Đánh chết cũng không thể nói, có đánh chết cũng không thể nói ra.

Vẫn là ăn khổ ít chút đi.

“Cái kia… Baba, hai chữ này.”

“Baba?”

Cố Thành Trung buồn bực, không hiểu hai chữ này làm sao rồi.

Anh trước nay luôn đứng đắn, cô từng bị Cố Ngọc Vy đầu độc nói rằng trong máy tính và điện thoại di động của đàn ông ít nhiều đều có các kiểu liên kết văn thịt khó coi, ở nhà nhất định phải có thứ gì đó đáp ứng nhu cầu sinh lý.

Nhưng sau khi cô tìm kiếm hồi lâu, cũng không hề phát hiện ra điều gì khả nghi cả.

Cô ấy cũng hỏi Cố Thành Trung rằng hai mươi tám năm trước anh ấy đã vượt qua như thế nào, anh ấy cũng không ra vào các hội quán, bên người cũng không có người giúp việc. Nói về bạn gái thì cũng chỉ là đến trường nói chuyện làm ăn, quy quy củ củ.

Chẳng lẽ không nghĩ tới những thứ khác sao?

Mà lý do của Cố Thành Trung thì rất đơn giản, anh tự thân mình còn khó bảo toàn, không dám sống nhàn hạ.

Anh với Cố Thiện Linh đã ở nước ngoài cùng nhau cố gắng, so với người khác phải trả giá nhiều hơn mấy phần tinh lực.

Ngay cả ngủ cũng không được yên ổn, căn bản không có thời gian để nghĩ đến việc gì khác.

Sau đó, Cố Thiện Linh gặp chuyện không may, anh vì để báo thù, bắt đầu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, che giấu tai mắt, nhìn như cao cao tại thượng nhưng sau lưng lại bận rộn tối tăm mặt mày.

Một ngày hận không thể làm việc suốt hai mươi bốn giờ.

Anh không dám an nhàn, không dám suy sụp, càng không dám sống mơ mơ màng màng.

Bởi vì anh luôn thời khắc ghi nhớ, cái mạng này của chính mình là do anh hai đã liều chết đổi lấy.

Theo thời gian lâu dần, dục vọng phù phiếm của tuổi trẻ đã sớm thối lui, anh trở nên lão luyện giỏi giang, nhìn thấy những người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ này càng thêm chướng mắt.

Bởi vậy cho tới bây giờ, trừ bỏ chính mình ngẫu nhiên tự giải quyết trên cơ bản cũng không nghĩ đến muốn tìm phụ nữ.

Đây cũng là lý do khiến anh có thể kìm lòng nín nghẹn hai năm chờ cô đến tuổi trưởng thành.

Hơn nữa, một số việc chưa từng làm qua tự nhiên sẽ có thể chịu đựng nhịn xuống được.

Nhưng một khi đã bắt đầu ăn mặn, thì sẽ như sói như hổ.

Cố Thành Trung hồ nghi mở Google, ở trước mặt Hứa Trúc Linh, gõ vào “Bạn gái kêu mình baba” là có ý gì.

Kết quả hiện lên một bài đăng trên trang thông tin của VinaResearch, mô tả tâm lý phụ nữ. Ý kiến chung cho rằng các cô gái, đặc biệt là những người thiếu vắng sự chăm sóc của bố mẹ từ nhỏ, gặp được một người bạn trai phụng sự, che chở chu toàn cho chính mình, trong lòng họ sẽ đem bạn trai xem thành baba, thậm chí còn có khi bị kích thích sẽ gọi baba.

Trong một bài đăng khác, có nói rằng trong việc yêu đương giường chiếu khi phụ nữ gọi đàn ông là baba sẽ làm tăng khoái cảm, có lợi cho chuyện chăn gối, vợ chồng hòa thuận.

Sau khi đọc xong hai bài viết, vẻ mặt Cố Thành Trung hơi ngưng trọng, ngước mắt lên nhìn Hứa Trúc Linh.

Hứa Trúc Linh lạnh run cả người, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, càng miễn bàn đến việc ngẩng đầu nhìn anh.

Cô chỉ vừa mới liếc nhìn trộm vào điện thoại di động của anh một cái, liền sợ đến mức hồn bay phách tán.

Làm sao mà cái gì Google cũng biết hết vậy chứ?

“Em là vế trước hay là vế sau?”

Giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh của Cố Thành Trung lướt qua tai cô, khiến cô sợ tới mức rùng mình một cái.

"Vế trước! Tất nhiên là vế trước rồi. Em từ nhỏ đã thiếu vắng sự chăm sóc của bố mẹ mà không phải sao? Vì vậy... khi gặp được anh, anh chăm sóc em cẩn thận từng li từng tí như vậy, không phải là có thêm một baba rồi sao? "

"Vậy vừa rồi em đỏ mặt cái gì?" Cố Thành Trung liếc mắt, âm trầm nói: "Vừa rồi em còn nói hai chữ "baba" này là tán tỉnh! Hứa Trúc Linh, em thật to gan, em học cái này ở đâu thế hả?”

Cố Thành Trung có một loại cảm giác, tiểu bạch thỏ mình nuôi lớn đột nhiên biến thành một con thỏ lưu manh.

Cô nhóc này trước đây không phải là rất trong sáng sao? Khiến chính mình cũng không dám quá phận sợ cô không chịu nổi kích thích.

Kết quả cô thì ngược lại, thủ đoạn tán tỉnh gì cũng biết hết.

Hứa Trúc Linh bị dọa tới mức trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, mông dựa vào gót chân, thảm mềm mại dưới đầu gối cũng không đau chút nào.

“Anh… em sai rồi…”

“Có thể đổi lại cách xưng hô thành baba được rồi, cũng để anh cảm nhận thử một chút tình thú.”

“Em… em thật sự sai rồi, anh đừng lòng dạ hẹp hòi nữa mà.”

Cô túm lấy vạt áo của anh, lung lay tới lui đầy đáng thương.

"Hứa Trúc Linh, những lời này em học từ đâu ra, nói ra thì anh có thể bỏ qua chuyện cũ cho em. Nếu không, em sẽ đánh mông em cho đến nở hoa!"

"Thật... sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?"

Mắt cô sáng rực lên.

Vì vậy, nửa giờ sau, vợ chồng Cố Ngọc Vy vô cùng lo lắng bị gọi trở về.

Vừa bước vào cửa, Cố Ngọc Vy liền cảm nhận được hơi thở quỷ dị.

Trong phòng khách, Hứa Trúc Linh hai tay véo lỗ tai, giống như bị phạt đứng.

Cô nhìn Cố Ngọc Vy bằng ánh mắt đáng thương, lặng lẽ nhắc đến: "Ngọc Vy, thực xin lỗi..."

"Sao vậy? Chuyện gì thế này? Anh à, anh bắt nạt người à?"

"Nguyên Doanh cũng đến đây sao? Vừa lúc cũng để cậu hiểu rõ thêm một chút về vợ cậu."

"Làm sao vậy?"

Nguyên Doanh lơ ngơ không đoán được tình huống.

Cố Ngọc Vy đang định ngồi xuống, lại bị Cố Thành Trung ngăn lại.

"Em đã dạy hâm nóng tình cảm cái gì? Giáo viên và học sinh, cha và con gái, bác sĩ và bệnh nhân, đồng phục quyến rũ, các loại công cụ còn có tâm lý nam nữ? Em thân là một bác sĩ ngoại khoa, lại nói về mấy cái này rành mạch rõ ràng đâu ra đấy như vậy."

"Hả? ”

Cố Ngọc Vy nghe vậy, trừng lớn hai mắt nhìn Hứa Trúc Linh.

"Cậu bán đứng tớ?”

“Vợ à? Em biết nhiều như vậy, sao chưa thấy em chơi thử ở nhà?”

Nguyên Doanh nén cười, sờ sờ cằm, dùng ánh mắt là lạ nhìn cô, tựa hồ như nóng lòng muốn thử.

Những lời này nghe cũng rất kích thích!

Cố Ngọc Vy nghe vậy, hung hăng nuốt nước miếng, đời sống tình dục của cô rất tốt, không cần phải ve vãn thêm nữa, nếu không dẫu thân cô có làm bằng sắt cũng chịu không nổi.

Cô cũng chính là vua mồm mép, cô chỉ dám âm thầm lốp bốp chứ thật ra không dám làm.

Hơn nữa chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, sao bây giờ lại bại lộ chứ?

“Cái kia… Nguyên Doanh, anh đừng có chưa mở bình làm sao biết trong bình có gì, mau nói giúp em đi!” Cố Ngọc Vy trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Cố Thành Trung: “Cái kia, anh... Em thật sự không định dạy hư vợ anh đâu, em cũng vì muốn tốt cho hai người thôi, anh xem... thú vị biết bao, hài hòa biết bao, hơn nữa... chuyện vui thì phải chia se với mọi người mà không phải sao?"

"Vợ chồng sành điệu nên chơi trò nhập vai nhiều hơn, đảm bảo rằng sẽ mở ra cánh cổng thế giới mới cho hai người."

" Đúng vậy, anh cũng muốn mở ra cánh cửa thế giới mới, vợ à, tối nay về nhà chúng ta nghiên cứu thử đi. Dù sao thì cũng phải chuẩn bị có con rồi, anh phải cố gắng làm việc chăm chỉ hơn."

"Nguyên Doanh! Anh rốt cuộc là đứng bên nào! "

Cố Ngọc Vy tức giận đến dậm chân.

"Ta cũng muốn về làm quỷ phong lưu, nếm thử chút chiêu thức của vợ. Thành Trung, cậu đừng giận em ấy nữa, tớ sẽ mang em ấy về dạy dỗ lại, để em ấy tự gánh chịu hậu quả."

"Hả? Không, không, không, anh, anh phạt em đi! Phạt đứng!”

Cô vội vàng nhéo nhéo lỗ tai, nhưng lại bị Nguyên Doanh kẹp dưới tay, bắt mang đi.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Hứa Trúc Linh cảm nhận được ánh mắt của Cố Thành Trung, trong lòng lộp bộp một trận.

Vì sao... lại có một loại dự cảm chẳng lành?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play