“Thời này của bọn ta, ngại với thân phận địa vị cao thấp giàu nghèo, cứ cứng mãi thì chỉ phí thời gian lâu dài mà thôi. Cô nương nào dù có giỏi đến đâu thì cũng không chịu được sự chậm trễ. Bọn ta không dám yêu, không dám làm trái với mai mối của cha mẹ, không dám làm trái lễ nghi vua tôi. Chỉ có đến chết, mới có thể ôm chặt nhau. Đó chính là lần đầu tiên bọn ta ôm nhau!”

“Xin cô kiếp này hãy yêu hắn hết lòng, yêu thay ta một phần. Dù biết hai người là kiếp sau của bọn ta nhưng hắn vẫn không phải là Cố Kiến Văn của ta.”

“Thay bọn ta làm những việc muốn làm mà không thể làm được. Cố gắng hết lòng yêu thương nhau thay bọn ta, có thể đền bù chút nào thì hay chút đó. Tương Nhi chỉ nói đến đây thôi, xin cô nương giúp đỡ.”

Hứa Khả Hân Nhi khom lưng hành lễ, trong ánh mắt đã mơ hồ đầy hơi nước.

Trong lòng Hứa Trúc Linh lập tức mềm nhũn, vội vàng đồng ý rồi nói: “Vì sao cô còn ở đây, Cố Kiến Văn đâu?”

“Người có ba hồn bảy phách, tôi để lại một phách ở đây. Cho nên cô có hơi ngốc, trí tuệ cũng có ít thiếu sót.”

“Hả...”

Cho nên cô ngốc là có nguyên nhân cả sao? Đây không phải do cô đúng không?

Khó trách mỗi lần làm đề toán cao cấp là lại như kiểu muốn lấy mạng cô đấy, hóa ra nguyên nhân lại là thế này?

“Không phải anh ấy đã đi đầu thai rồi sao? Vì sao cô còn chờ anh ấy?”

“Ta sợ hắn không đi đầu thai được, không ngờ rằng hắn vẫn đi được, giữa trời đất này chỉ còn một mình ta. Điều nên nói cũng đều nói, ta cũng phải biến mất rồi.

“Nếu cô biến mất thì trí tuệ của tôi có thể bù về không?”

“Cũng không, ta đã sớm không được coi là Hứa Khả Hân Nhi, ta chỉ là chấp niệm của nàng ấy. Kiếp này có lỗi với cô nhưng cũng không có cách nào trả nợ.”

“Không đâu!” Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Nếu không phải trước khi chết cô nói hết những lời kia ra thì Cố Kiến Văn sẽ không thông suốt, rồi tôi cũng không chỉnh đốn được Cố Thành Trung kiếp này. Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ làm được thay cô.”

“Ừm, không tìm thấy...”

Nàng lẩm bẩm tự nói rồi cuối cùng hóa thành một luồng khói hồng biến mất không còn chút tung tích.

Hình như Hứa Trúc Linh nghe thấy có câu thơ bên tai.

“Dù chết sống hay chia xa, xin thề nguyện cùng người, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”

Lúc Hứa Trúc Linh mở mắt ra lần nữa thì thấy đây là trần nhà sáng sủa.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, phát hiện khóe mắt ướt, nước mắt đã sớm đã sớm rơi xuống.

Cô duỗi tay nhìn năm ngón tay của mình, nghi ngờ chuyện mình xuyên không chỉ là một giấc mơ.

Nhưng giấc mơ này... Cũng không khỏi quá chân thật rồi.

Vậy đó thật sự là mình kiếp trước ư?

Cả người cô đau dữ dội, cũng không biết mình đã hôn mê mấy ngày.

Phòng trong có hộ sĩ đang ngủ gật nhưng lại không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung.

Cô muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy vô cùng đau đớn nên lại ngã xuống.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Cô nghe ra được đây là Cố Thành Trung.

Cô lập tức nhắm hai mắt lại, không biết vì sao giờ phút này có phần không dám gặp anh.

Có thể là do giấc mơ kia làm hại nên giờ lại có hơi xấu hổ.

Cố Thành Trung đẩy cửa vào rồi thấy cô vẫn như cũ thì hy vọng dưới đáy mắt tan đi một chút, cuối cùng lại quay về vẻ bình tĩnh.

Anh vỗ vỗ bả vai hộ sĩ, hộ sĩ tỉnh lại thấy anh thì hoảng sợ, vội bồn chồn lo sợ giải thích rằng do tối qua mình mệt mỏi quá nên mới nhắm mắt một lúc.

“Đi ra, sau này không phải đến nữa. Ở trong phòng của cô ấy nên tôi không muốn làm khó cô, vì thế cách càng xa tôi càng tốt.”

Cố Thành Trung tức giận vì cô ta dám lười biếng.

Nhưng Hứa Trúc Linh còn ở đây, cho dù là hôn mê thì anh cũng không muốn khiến cô đang bị bệnh mà còn nhìn thấy cơn tức giận như thế của mình.

Hộ sĩ lập tức rời đi, phòng trong chỉ còn lại hai người họ.

“Em xem, tính tình của anh lại tốt thêm vài phần. Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ khiến cô ta mất việc, cút ra khỏi Đà Nẵng.”

“Ở bên em, tính cách của anh thật sự là càng ngày càng tốt, tức giận cũng không còn giống như phong cách thật.”

Anh đi vào vệ sinh lấy nước ấm, lau cơ thể rồi xoa bóp xương khớp cho cô.

“Cố Hy cứ gọi mẹ, nhìn thấy anh là lập tức xụ mặt, nhưng nhìn thấy ảnh của em thì lại quơ chân múa tay. Cũng tốt, thiên về em chút mới tốt. Sau này anh sẽ dạy nó làm một người đàn ông, hai người bọn anh phải bảo vệ một người phụ nữ duy nhất là em.”

“Phó Minh Tước đuổi theo Phó Minh Nam nên bị thương rồi, xong lại bị phản lại, đang rèn luyện ở nhà họ Quý. Hóa ra Ảnh Họa Bì không chết, ông ta đã làm một tấm mặt nạ, là Quân Trường Nhạc đấy. Ông ta sợ sau này nhà họ Quân sẽ gây hại cho nhà họ Quý nên đã sớm chuẩn bị xong người thay thế.”

“Ngày đến tham dự hôn lễ đó là Ảnh Họa Bì. Ông ta đã về nhà họ Quý, nhà họ Quân cũng đã hòa thuận với nhà họ Quý, dù sao đó cũng là chuyện của mười mấy năm trước. Thật ra Phó Thiết Ảnh cũng không xấu như thế, anh ta biết Ảnh Họa Bì không chết thì cố ý thả ông ta đi rồi cũng không tiếp tục cướp mặt nạ da người nữa, ngược lại còn cho ông ta cơ hội để ông ta tránh ở nhà họ Quân.”

“Trước mắt vẫn chưa có manh mối về Châu Vũ, bây giờ Đà Nẵng rất yên bình.”

“Gần đây anh luôn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy một người đàn ông nhắc nhở anh nhất định phải đối với em thật tốt. Nếu dám để em giận anh một chút thì sẽ đánh gãy chân chó của anh. Sao mà trong giấc mơ cũng có thể gặp được tình địch nhỉ? Thật là khiến người ta khó chịu.”

Cố Thành Trung nói rất nhiều, nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mấy ngày nay đã xảy ra những chuyện gì, hôm nay phải xử lý gì y như học sinh tiểu học ghi sổ thu chi.

Chợt anh lại không nói lời nào, gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh, đã thế còn tỏa ra hơi thở kỳ dị.

Hứa Trúc Linh kéo căng hô hấp, cũng không dám thở mạnh mà vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã hôn mê mấy ngày, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy như vậy.

Đúng lúc này, Cố Thành Trung lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô rồi nói: “Cũng đã mười ngày rồi, chừng nào em mới tỉnh lại đây? Hay là định nằm đây cả đời, không cần anh và Cố Hy ư?”

Câu cuối cùng này đầy nặng nề quanh quẩn bên tai, khiến trái tim cô chợt đau điên cuồng.

Không cần anh và Cố Hy ư?

Những lời này là tất cả sự yếu đuối trong người đàn ông này.

Anh sợ hãi lo lắng, sợ hãi không biết làm sao...

“Anh bằng lòng cho Phó Thiết Ảnh để lại trên người anh vô số vết thương cũng không muốn em bị một vết này.”

Anh nắm chặt tay cô rồi áp lên bên môi, nói với giọng đầy khó chịu.

Mu bàn tay cô cọ phải gì rồi?

Một chất lỏng ấm áp?

Cô cảm thấy hơi khiếp sợ.

Cô đã từng nghe được một câu.

Một người đàn ông chỉ rơi lệ chứ không đổ máu mà lại đổ máu vì bạn thì đó chính là yêu.

Một người đàn ông chỉ đổ máu chứ không rơi lệ mà lại chảy nước mắt vì bạn thì đó chính là yêu.

Cô đã thấy quá nhiều hình ảnh cứng rắn đầy máu me của Cố Thành Trung nhưng giờ lại chợt cảm nhận được nước mắt của anh thì trong lòng như được tưới dầu. Cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa mà trực tiếp mở mắt ra.

“Em... Em không chết, còn ổn này...”

Bởi vì lâu rồi chưa nói chuyện nên giọng nói của cô vừa khô khốc lại khàn khàn.

Cố Thành Trung đang khổ sở thì chợt thấy cô tỉnh dậy, trái tim anh lập tức run lên, không nghĩ được quá nhiều mà trực tiếp xông đến ôm chặt cô vào ngực.

Khuôn mặt nhỏ của cô đau đến nhăn lại nhưng rồi vẫn cắn chặt răng cố nén.

Thật là đau quá...

Bị bắn đúng là đau quá!

“Cuối cùng em cũng tỉnh, em có biết em sắp dọa chết anh rồi không? Anh cho rằng... Anh cho rằng em không cần anh nữa!”

“Sao em lại có thể không cần anh nữa chứ? Người đàn ông tốt như vậy em cũng không nỡ chắp tay nhường cho người khác! Em muốn nhìn anh cả đời đấy!”

“Được rồi... Buông em ra. Đau, đau đến muốn chết rồi...”

Cô thật sự không chịu không được, lấy tay vỗ vỗ người anh.

Lúc này Cố Thành Trung mới nhớ đến miệng vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, vì thế mau chóng buông cơ thể của cô ra.

“Anh đi gọi bác sĩ.”

Anh đang chuẩn bị bấm chuông thì bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.

“Không muốn có người vào, em chỉ muốn ở với anh. Muốn... Nghe anh nói lời ngon ngọt, cực kỳ muốn nghe.”

Đời trước Hứa Khả Hân không nghe được lời ngon ngọt của tên đầu gỗ ngốc kia thì lần này cô cần phải nghe thật nhiều, bổ sung thêm một phần cho Khả Hân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play