Một khuôn... Mặt toàn vết máu.

Không chỉ có trên mặt mà còn có trên người, tất cả đều là dấu vết bị quất bằng roi.

Trên người mặc một bộ quần áo màu trắng của tù nhân, vết thương chồng chất. Có thể thấy được cả thịt trắng được giấu ở trong, thế nào cũng thấy đây đã phải chịu cực hình.

Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, cảm thấy liệu có phải mình đã xuyên không rồi không.

Mà người quỳ gối ở pháp trường kia lại còn là người cô biết, đó chính là Cố Thành Trung.

Vào lúc cô đang hoang mang không biết mình ở đâu thì trong đám người chợt có một cô gái trẻ mười sáu tuổi đi ra, trong tay cầm theo cái rổ, người mặc váy lụa đỏ.

Đám người hô to: “Tiểu thư Hứa gia đến.”

Lúc nghe thấy tiếng đó thì con ngươi của người trên đài co rút lại rồi chợt ngẩng đầu.

Khi nhìn thấy nàng mặt một bộ quần áo đỏ thì người đang quỳ xuống đất lại bước lên hai bước, nhưng không mở được xích sắt nên chỉ có thể lên tiếng khuyên bảo.

“Sao nàng lại đến đây, sát khí ở Ngọ Môn nặng, cơ thể nàng lại yếu đuối, nếu dính phải sát khí rồi về bị bệnh thì phải làm sao đây?”

“Suy cho cùng thì tướng quân gặp nạn là do ta nên ta muốn đưa Cố tướng quân đi đoạn đường cuối cùng.”

Tiểu thư Hứa gia nói với quan gia vài câu là được cho vào.

Dưới đài chỉ chỉ trỏ trỏ, đều đang nói hai người cấu kết với nhau, rất không rõ ràng. Nói không chừng là mèo mả gà đồng.

Thế nhưng sau lưng tiểu thư Hứa gia có hoàng thân quốc thích chống lưng, không thể phạt mà chỉ có thể làm liên luỵ đến đại tướng quân đương triều!

Tội nghiệp cho Cố tướng quân sinh ra trong nhà nghèo hèn, sau lưng không có thế lực. Hơn nữa lại là người ngay thẳng ghét a dua nịnh hót, diệt trừ quan lại tham ô nên đắc tội không ít đại thần, giờ bị buộc tội dồn dập nên mới rơi vào ngõ cụt này.

Cũng đã nói rằng sắc đẹp là mầm của tai họa, sao tướng quân là một người chinh chiến sa trường, một nam nhân tốt như thế mà cũng không trốn được cái bẫy cám dỗ thế này?

Hứa Trúc Linh đứng trong đám người mà không ai có thể nhìn thấy cô.

Cô như là một cô hồn im lặng nghe chuyện linh tinh mà không chen được miệng vào.

Cô chỉ muốn biết, chẳng lẽ cái mà Kỷ Nguyệt Trâm gọi là kiếp trước kiếp này thật sự tồn tại ư.

Đây là kiếp trước của cô và Cố Thành Trung?

Rốt cuộc cô đã nợ Cố Thành Trung tình cảm gì mà đời này đã cố gắng lệch khỏi quỹ đạo nên mà vẫn ở cạnh anh như vậy?

Mà trên đài chém đầu, tiểu thư Hứa gia đã mang lên bữa cơm trước khi chém đầu rất phong phú, rồi lại rót cho hắn thêm rượu xong mới nói: “Nếm thử đi, xem đây là rượu gì?”

Nàng nói chuyện một cách dịu dàng, cử chỉ tao nhã, cho dù đang ở nơi dính đầy máu tươi thì vẫn lộ ra vẻ đoan trang lịch sự.

Cố tướng quân không có tay nhận nên đành phải mặc kệ để cho nàng đút.

Uống một ngụm xong, hắn lập tức nhíu mày.

“Rượu gì đây?”

“Nữ nhi hồng, cha ta chôn ở dưới cây lớn trước viện rồi bị ta lén đào lên. Đã uống rượu của ta thì... Chàng chính là người của ta.”

Tiểu thư Hứa gia đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Trong trường hợp sống chết chia cắt thế này, nàng đã không thực tế lại còn lộ ra vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ.

Cố tướng quân sững sờ, lui về phía sau một bước.

Hắn khom lưng hành lễ rồi nói rõ: “Không được đâu Hứa tiểu thư, ta là một kẻ thô lỗ, không trèo cao nổi đến Hứa tiểu thư. Nếu... Trên người ta không có thêm tội danh thì còn có thể đọ sức. Nhưng hiện tại... Họ Cố ta đã là người sắp chết, Hứa tiểu thư đừng quan tâm quá. Hứa tiểu thư còn có tương lai phía trước, chắc chắn gặp được người tốt.”

“Cố Kiến Văn, khi mười tuổi gặp được chàng, chàng nói chàng chỉ là một kẻ mồ côi, không thể trèo cao đến con gái tướng phủ nên không chịu nhận bội kiếm ta đưa cho. Gặp chàng lúc mười hai tuổi, lúc đó chàng đã là thị vệ cạnh Thái Tử nhưng vẫn có khúc mắc về thân phận như trước, không chịu nói nhiều thêm nửa câu với ta. Lúc ta mười lăm tuổi, chàng đã là Thiếu tướng quân chiến công hiển hách, nhưng ta... Lại đính hôn với người khác rồi.”

“Cả đời chàng đều theo khuôn phép cũ mà không chịu phá vỡ quy tắc, không hiểu sao ta lại có lòng với chàng. Dù vậy thì chàng vẫn cứ nhìn ta xa ngàn dặm.”

“Chỉ có một lần, cuối cùng chàng cũng bị thôi thúc mà xông vào lăng mộ dòng họ cứu ta ra rồi vứt bỏ cả tính mạng.”

“Hiện tại, người cũng sắp chết rồi, chàng còn bảo ta đừng quan tâm quá. Sao giờ chàng không lấy hăng hái lúc xông vào lăng mộ ra? Đường đường là tướng quân Trấn Bắc Đại, có thể lấy một địch trăm nhưng lại không dám thừa nhận chuyện chàng muốn ở cùng ta ư?”

Mắt tiểu thư Hứa gia sáng rực nhìn hắn, đáy mắt trong suốt, một vẻ bình tĩnh.

Hứa Trúc Linh ngơ ngác mà nhìn, khó có thể tưởng tượng được đời này của mình có tính cách ăn hại, yếu đuối nhát gan thế mà đời trước lại mạnh mẽ cứng rắn như vậy, ép cả đàn ông thừa nhận tình cảm của mình.

Với khí chất mạnh mẽ này của nàng ấy thì bản thân mình cưỡi tám con ngựa cũng không đuổi kịp đâu!

Cô căng thẳng nhìn Cố Thành Trung. Không... Là kiếp trước của Cố Thành Trung, Cố tướng quân.

Đầu gỗ ngốc, không thể từ chối tình cảm của phụ nữ đâu!

Ở cổ đại, con gái rất dè dặt, phải che giấu cả tình cảm yêu mến của mình để tránh bị người ta coi thường làm mất mặt.

Nhưng người ta đã không ngại lời đáng sợ của người khác, tự mình đến thăm mình mà còn không thèm bày tỏ thái độ của mình thế à?

Cố tướng quân cũng ngơ ngác nhìn nàng, rất lâu sau mới cụp mắt phượng xuống rồi nói: “Họ Cố tôi... Không nhận nổi, không dám làm lỡ tương lai phía trước của cô Linh.”

“Chàng...” Tiểu thư Hứa gia tức giận đến nỗi tái cả mặt, cắn răng nói: “Đầu gỗ ngốc.”

Đúng lúc này, quan sai bên cạnh cũng nhắc nhở: “cô Linh mau đi xuống đi, sắp đến canh ba buổi trưa rồi, để lỡ canh giờ thì không hay.”

“Hứa tiểu thư mau về đi thôi, sau khi chết thì họ Cố này mong ước được hóa thành ngọn đèn sáng trong miếu Tam Thanh, phù hộ cô nương bình an vui vẻ. Muốn hóa thành hoa môn trước cửa Phật, phù hộ cô nương sống lâu trăm tuổi. Cô nương, hôm nay từ biệt thế này lại khó có thể gặp lại, xin cẩn trọng.”

Hắn nói từng chữ một, sống lưng thẳng tắp.

Không nhìn ra bất cứ ý sợ hãi nào trên người hắn, chỉ là mắt phượng sâu xa dừng ở trên người Hứa tiểu thư lại chứa quá nhiều suy nghĩ.

Hứa Trúc Linh còn có thể nhìn ra được, Hứa tiểu thư gần với hắn như thế sao có thể không nhìn ra?

Cô không kìm được lòng của mình mà siết chặt tay, thật sự muốn đi lên gõ hai cái vào đầu của Cố Thành Trung.

Ngay vào lúc cô đang thất vọng vì chuyện xưa cứ như thế mà kết thúc thì không ngờ rằng cô Linh lại rút ra một con dao găm ở cổ tay áo rồi hung hăng đâm một nhát vào ngực.

Mọi người bắt đầu xôn xao.

Rồi cô Linh ngã vào trong lòng ngực của tướng quân, vào giây phút đó tướng quân cũng dùng hết sức lực của toàn thân, ép đứt xích sắt, dùng hai tay đầy máu tươi ôm chặt lấy cô Linh.

“Nàng... Hứa tiểu thư...”

“Đời này, ta chỉ muốn gả cho chàng nên mới mặc váy đỏ rồi mang theo cả nữ nhi hồng. Không tính lời chàng nói không cưới ta. Ta nói gả cho chàng là ta đơn phương nhận mối hôn sự này. Phu chết, thiếp không dám sống qua ngày một mình. Ngày xưa, Ngu Cơ biết bá vương... Khụ khụ...” Nàng ho ra máu đỏ dính cả lên ngực khiến chiếc váy đỏ càng thêm chói mắt.

“Ngày xưa... Ngày xưa Ngu Cơ biết Bá Vương thất bại, biết rõ hắn khó thoát khỏi cái chết. Việc duy nhất mà nàng làm đó là chết trước hắn, không chịu làm gánh nặng của hắn. Hôm nay... Thiếp thân không có năng lực gì, cũng muốn noi theo người xưa, chết trước phu quân.”

“Sao nàng... Nàng lại ngốc như vậy?”

Bàn tay to của hắn lau lau gương mặt trắng nõn của nàng muốn lau sạch vết máu kia đi nhưng càng lau lại càng nhiều.

Nàng không ngừng ho khan, máu tươi tràn ra một tảng lớn.

Nàng che miệng miệng lại nhưng cuối cùng máu tươi vẫn chảy ra qua khe hở ngón tay.

“Ta thế này… Chắc chắn rất xấu, chàng đừng nhìn... Để tránh lúc đi đến hoàng tuyền thì chỉ còn nhớ rõ dáng vẻ xấu xí này của ta.”

“Khụ khụ...”

“Thê tử thế nào cũng đẹp, người khác không bằng được, phu quân cũng chỉ nhìn một mình nương tử.”

Cố tướng quân nói một cách nghẹn ngào, hắn muốn dùng cơ thể của mình để ủ ấm nàng, nhưng nhiệt độ cơ thể của nàng vẫn cứ lạnh đi từng một chút một.

Nàng nắm chặt tay hắn: “Cuối cùng ta... Ta cũng chờ được một câu này rồi, hi vọng kiếp sau... Kiếp sau còn có thể gặp được chàng, chàng phải cho ta một phần hôn thư, một bộ váy cưới đỏ, còn phải bái thiên địa kính cao đường, xong còn... Vào động phòng với chàng.”

“Một người nam nhân như chàng chỉ biết đánh giặc, chưa bao giờ nghe thấy chàng nói lời ngon ngọt gì. Kiếp sau, nhớ đọc nhiều thoại bản, học... Học cho tốt...”

Tay nàng còn muốn chạm đến gương mặt hắn lần nữa nhưng cuối cùng lại vô lực mà buông xuống.

Người... Người cứ thế mà không còn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play