"Nếu anh không từ bỏ tôi, thì tôi cũng sẽ không từ bỏ anh, cho dù có phải mang nỗi ô nhục hay phải từ bỏ cả thế giới!"
Anh ta chậm rãi bóp cò, giơ thẳng tay chỉ vào đầu Cố Thành Trung.
"Anh thực sự định ra tay với tôi sao?"
Cố Thành Trung cau mày dữ dội nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Phó Thiết Ảnh chế nhạo: "Chỉ có thể như vậy, tôi đã không còn cách nào khác."
"Anh và tôi chưa bao giờ là anh em, mà là kẻ thù của nhau. Vợ chồng anh đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu. Ngay từ khi tôi hiểu được thì cảnh tượng này đã hiện lên trong đầu tôi."
"Hoàn toàn giống nhau, chúng ta thực sự giống hệt nhau, anh và tôi... hoàn toàn giống nhau, chỉ một người có thể sống sót."
Anh ta nói gằn từng chữ một.
"Cháu họ, cậu điên rồi, cậu là người nhà họ Cố, đây là anh em họ của cậu!"
Cố Chí Thanh lo lắng nói, nếu hai người có chuyện gì thì ông ấy sẽ phải giải thích với Úy Như như thế nào đây.
Mọi chuyện hồi đó đều là lỗi của ông ấy, vậy tại sao lại để hai đứa nhỏ phải gánh chịu?
"Phó Minh Nam, có chuyện gì anh cứ việc tìm tôi, anh tha cho bọn trẻ đi. Ân oán của thế hệ trước đều do thế hệ trước giải quyết. Tại sao phải liên lụy đến thế hệ sau?"
"Đừng lo lắng, Cố Chí Thanh, đợi sau khi giải quyết Cố Thành Trung thì tôi sẽ giải quyết cả anh nữa! Họ của đứa trẻ này là Phó chứ không phải là Cố! Anh có biết tôi đã chờ đợi ngày này bao lâu không? Ha ha ha..."
Phó Minh Nam hét lên một tiếng điên cuồng.
Nhà thờ rất rộng, lúc này trông nó rất trống trải, tiếng cười của ông ta vang vọng khắp căn phòng.
Phó Thiết Ảnh: "Cố Thành Trung, cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, nhưng thật đáng tiếc... chí hướng của chúng ta lại khác nhau nên đã được định sẵn sẽ không thể đi cùng nhau."
Nói đến đây anh ta giơ tay lên, nhưng lại không thể bấm cò.
Anh ta không thể ra tay với người thân của mình.
Anh cũng muốn Phó Thiết Ảnh quay đầu, không muốn để anh ta từ bỏ cơ hội cuối cùng.
"Tôi và anh ngang tài ngang sức, anh chưa chắc đã nhanh hơn tôi!"
"Vậy hãy thử đi..."
Giọng của Phó Thiết Ảnh còn chưa kịp vang lên thì không ngờ ánh đèn trên tầng cao nhất lại nhấp nháy liên tục.
Mặc dù là ban ngày, nhưng cửa trong nhà đều đóng chặt, cửa sổ cũng khép kín, chỉ có một phần bị nổ vỡ tan tành là lộ ra chút ánh sáng.
Căn phòng không còn được chiếu sáng rực rỡ mà biến thành giống như một buổi tối mờ mịt.
Ngay vào lúc này, ngọn đèn kêu bụp một tiếng rồi phụt tắt.
"Đừng nhúc nhích, các người đã bị bao vây rồi."
Từ trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh có chút khàn khàn, là một giọng nam trầm và nặng.
Không phải là giọng nói mà họ quen thuộc.
"Là ai đang giả ma giả quỷ."
Khi tất cả mọi người đều thất thần, chỉ có Phó Minh Tước là nhíu mày thật chặt.
Có phải là động tĩnh của phòng giám sát không?
Vào lúc này, Hứa Trúc Linh đã căng thẳng muốn chết, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô đang loay hoay trong phòng theo dõi nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cô không thể cứ ngồi chờ chết được, may mà ở đây còn có người của Phó Minh Tước có thể giúp đỡ cô một chút.
Hơn nữa cô phát hiện có một cái loa trong phòng giám sát chuyên dùng để phát những bài hát mừng trong Kinh thánh.
Cô bảo người khác giúp mình đánh lạc hướng, còn cô lặng lẽ mò mẫm đi xuống từ tầng cao nhất với một vài "vũ khí.”
"Phó Minh Nam, ông cho rằng ông có thể còn sống mà thoát ra sao?"
"Rốt cuộc mày là ai?"
Phó Minh Nam cau mày nhìn xung quanh, nhưng xung quanh trống rỗng chẳng có một bóng người.
Người trong phòng giám sát cũng rất lúng túng, không biết phải nói gì nên chỉ có thể nói lung tung để trì hoãn thời gian.
"Tôi chính là người sẽ giết ông, những người ông xúc phạm trong bao năm qua còn ít sao? Ông đã quên cái đêm giông bão hơn mười năm trước rồi sao?"
Trong phim truyền hình người ta cũng nói như vậy, bây giờ cũng chỉ có thể sử dụng nó để ứng phó với trường hợp khẩn cấp này.
Hứa Trúc Linh vừa đi vừa ngưỡng mộ khả năng ứng phó khẩn cấp của anh bạn này, có vẻ như anh ta đã xem qua rất nhiều bộ phim cổ trang.
Cô nhanh chóng đi xuống cầu thang và trốn sau bục cao.
Mấy người ở tầng một đang bất an.
Vị linh mục đang giữ lấy Châu Vũ lại ở ngay trước mặt cô.
Cô lắc lắc khẩu súng trong tay, rõ ràng là nó không nặng, nhưng cô lại có chút không giữ chắc được.
Nếu cô không xử lý đúng cách và vô tình làm tổn thương người thân của mình thì phải làm sao?
Ngoài ra, nếu cô lỡ giết ai đó thì sao?
Càng nghĩ về nó thì hơi thở của cô càng trở nên nặng nề.
Nhưng hoàn cảnh này không cho phép cô chần chừ chút nào.
Bên này cô đang tìm cơ hội chuẩn bị hàng động, trong khi những người trong phòng giám sát bên kia tiếp tục đánh lạc hướng, nói rằng Phó Minh Nam và anh ta có mối thù giết cha, nhưng lại không nói ra mình là ai.
Phó Mình Nam hoàn toàn không nhớ gì cả, và cũng lười quan tâm đến anh ta, chỉ nóng nảy mà thúc giục Phó Thiết Ảnh nhanh chóng hành động.
Nghe những lời đó, Phó Thiết Ảnh nắm chặt tay cầm và liếc nhìn Châu Vũ.
Cô ấy đã đỏ bừng vì lo lắng, nước mắt cũng chực trào ra.
Cuối cùng anh ta cũng thở ra một hơi và từ từ bóp cò.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng súng nhanh hơn anh ta đã vang lên.
Hứa Trúc Linh nhắm thẳng vào lưng linh mục và vội vàng bóp cò súng, cô không biết chuyện gì xảy ra với người đó, vì ngay trong giây tiếp theo cô đã ném quả bom khói ra ngoài.
Chỉ trong một thời gian ngắn, làn khói dày đặc nhanh chóng bốc lên xung quanh họ.
Hứa Trúc Linh lợi dụng lúc hỗn loạn đã nhảy lên bục và đá văng vị linh mục bị thương ra ngoài.
Vị linh mục vẫn chưa chết, phát đạn này của cô không hề bắn trúng chỗ hiểm yếu.
Linh mục bắn hai phát súng lên không trung, cô vừa nhìn thấy hai bóng người thì trong nháy mắt liền không thấy đâu nữa.
Hứa Trúc Linh trực tiếp kéo Châu Vũ đến gần và nhét một con dao găm vào tay cô ấy.
"Cho em, em tự mình lo liệu, chị phải đi cứu người đàn ông của chị."
Vừa nói xong thì cô đã nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Mấy người ở giữa phòng đã hoàn toàn hỗn loạn, trước đó Hứa Trúc Linh đã nghiên cứu hoàn cảnh xung quanh, cho dù sương mù dần dần nổi lên thì cô vẫn có thể dùng trí nhớ để đi ra ngoài.
"Cố Thành Trung... mau chạy về phía cổng."
Khi Cố Thành Trung nghe thấy giọng nói của Hứa Trúc Linh thì trái tim anh run lên dữ dội.
Tại sao cô lại đến đây? Cô có biết chuyện này nguy hiểm như thế nào không?
“Phó Thiết Ảnh, mau bắn chết bọn họ!” Phó Minh Nam vội vàng nói.
"Ông chủ, chúng ta đi thôi. Tình hình hiện tại không có lợi cho chúng ta."
Vừa rồi mọi người đều nghe thấy tiếng la hét của linh mục, Châu Vũ đã không còn ở trong tay họ, khả năng họ có thể khống chế được Phó Thiết Ảnh đã giảm xuống nghiêm trọng.
"Ông chủ, bom sắp nổ rồi, mau đi thôi."
Phó Minh Nam thầm nghiến răng, hôm nay ông ta đành phải từ bỏ vậy.
Cả hai nép vào góc tường và nhanh chóng lần trốn.
Những người khác cũng vội vàng rời đi qua cửa sổ và cửa ra vào.
Cố Thành Trung mở cửa lớn và quay lại tìm kiếm hình bóng của Hứa Trúc Linh.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của cô.
"Chạy đi, ở đây có bom."
Hứa Trúc Linh nắm chặt tay anh và kéo anh ra khỏi cửa.
Những người còn lại cũng nhanh chóng chạy trốn.
Họ còn chưa kịp đi được vài bước thì phía sau đã truyền đến một tiếng ầm ầm.
Khi đợt cơn nóng ập đến, Hứa Trúc Linh cảm thấy có một lực mạnh ném cô lên trời, sau đó cô lại nặng nề ngã xuống.
Đau quá...
Toàn thân cô rất đau, đau gần như muốn chết.
Cô cố gắng chống đỡ phần trên của mình nhưng vẫn ngã xuống một cách yếu ớt.
Cố Thành Trung đứng dậy nhìn xung quanh, Phó Minh Tước đã giúp đưa Cố Chí Thanh ra ngoài.
Nhưng Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ lại không thấy bóng dáng đâu, cũng không thể tìm thấy Phó Minh Nam.
Cố Thành Trung nhanh chóng đỡ Hứa Trúc Linh dậy.
"Em có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không, em không cần mạng sống nữa à?"
"Đừng... đừng hung dữ với em, em đau quá... tai em cứ ù ù, thật ồn ào..."
"Nói nhảm, bom nổ thì làm sao có thể không..."
Nói được nửa chừng thì giọng của anh bỗng dừng lại.
Anh nhìn thấy máu.
Cô đang đau đớn ôm lấy bụng dưới, máu không ngừng chảy ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.
Mấy phát súng ngẫu nhiên của vị linh mục đã bắn trúng vào cô, thật sự đã trúng từng phát một.
"Đã nói rồi... đừng hung dữ với em..."
Nói đến đây, cô liền ngất đi trong vòng tay của Cố Thành Trung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT