"Chờ đã... thưa ông... thiếp mời của ông... là tự ông làm đúng không?"
Ngay khi mọi người còn đang khiếp sợ vì sự xuất hiện của ông cả giới thương nghiệp thì nhân viên đón khách chợt ngăn Nhật Kinh lại.
Nhật Kinh vốn đang cười rất ấm áp, trông có vẻ hiền hòa vô cùng. Nhưng nghe nhân viên lễ tân nói xong khó tránh khỏi hơi xấu hổ cau mày lại, bất đắc dĩ nhìn đối phương.
"Người tới đều là khách, tôi làm có thành ý như thế chẳng lẽ cậu còn muốn ngăn không cho tôi vào? Thiệp mời thì giả, nhưng thân phận của tôi là thật mà!"
Ông lấy thẻ tên ra cài trước ngực.
Hai giới hắc bạch đều biết giới làm ăn có hiệp hội thương nghiệp, chỉ là ông cả rất ít khi lộ mặt mà thôi.
Nghe nói là từng đắc tội người ta, bị người đánh gãy một chân sau đó trở nên nội liễm hẳn, cả hiệp hội đều làm việc rất khiêm tốn.
Người già đời nơi này đều nhận ra Nhật Kinh, cũng đứng ra làm chứng cho ông.
Lễ tân không dám làm khó dễ nữa, dù sao đối phương lai lịch không nhỏ, thân phận rất tôn quý, ngay cả Cố Chí Thanh gặp người này cũng muốn khách khí mấy phần ấy chứ.
Nhật Kinh liền ngang nhiên lắc lư đi vào, chọn chỗ ở hàng trước ngồi xuống, còn cầm tên người trên vị trí đó đẩy sang bên cạnh.
Người khác cũng không dám đắc tội ông, chỉ có thể cắn răng nhường chỗ.
Toàn trường lập tức bàn tán xôn xao, đều cảm khái không biết Phó Minh Nam dùng biện pháp gì mới có thể mời được người có danh dự uy tín trong cả hai giới hắc bạch tới nơi này.
Phó Minh Nam nhanh chóng có mặt tại hội trường, vừa tới liền dùng ánh mắt ghim thẳng Úy Như.
Ông ta hơi dừng lại vài giây, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
Úy Như vừa đối mắt với ông ta liền run bắn lên.
Cảm giác sợ hãi mấy năm nay dâng lên trong lòng, chẳng sợ giờ này bà đã tỉnh táo lại, cảm thấy may mắn mình có thể thoát khỏi tay ông ta, nhưng cảm giác kinh sợ đã ăn sâu vào xương tủy.
Truyện Nữ PhụBà bối rối lảng tránh mắt ông ta, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Cố Chí Thanh nhận ra bà kì lạ, vươn tay ôm chặt lấy bà, lạnh lùng nhìn lại Phó Minh Nam.
Hai người đàn ông đều là người kiệt xuất cùng thời, lực lượng tương đương.
Tuy bây giờ đã đứng tuổi lại hoàn toàn không có vẻ yếu bớt.
Thù hận giữa bọn họ quá sâu, cần có một kết quả thỏa đáng.
Phó Minh Nam cho người đưa thiệp mời tới, là đám cưới của con trai ông, ông không có lý do gì mà không tới.
Mục đích của Phó Minh Nam chính là khoe khoang. Muốn ông thấy ông ta đã bồi dưỡng Phó Thiết Ảnh thành động vật máu lạnh, một lưỡi dao bén không có tình cảm. Sẵn sàng nghe lệnh ông ta, vì ông ta làm chuyện sai trái.
Người thân thì đau lòng, kẻ thù thì sảng khoái!
Phó Minh Nam bước lên bục dẫn chương trình, cầm micro quan sát mọi người bên dưới.
Nhưng vừa thấy ông Nhật Kinh thì ông ta thoáng nhăn mày lại.
Người này không nằm trong danh sách khách mời của ông ta.
Cấp dưới nhận ra ông ta nghi hoặc cái gì, ghé vào bên tai ông ta thì thầm.
Không mời tự đến à!
Thật là hiếm thấy.
Nhật Kinh tao nhã bắt chéo chân, đẩy kính gọng vàng mỉm cười lễ phép với Phó Minh Nam.
Có thể nhìn ra đối phương rất phong độ có giáo dưỡng, hoàn toàn không giống một thương nhân, mà như một người đọc sách.
"Cảm ơn quý vị bớt thời gian đến tham gia hôn lễ của con tôi. Vô cùng cảm tạ quý vị nể tình tôi góp mặt ở đây. Hôm nay chúng ta không phân phe cánh, không nói ân oán, người đến tham gia đều là khách! Có lời chúc phúc của quý vị, con trai tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn! Một lần nữa cảm ơn mọi người đã có mặt!"
Nói xong mấy lời khách sáo, ông ta đi xuống ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vừa vặn chính là vị trí bên cạnh ông Nhật Kinh.
"Ngài Nhật Kinh, nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt."
"Tôi cũng nghe nói tên ngài Phó lâu rồi, bên ngoài còn đồn ông..." Nhật Kinh dừng một lát, cười hiền lành: "Bây giờ nhìn tận mắt mới thấy thân thể ông cường tráng lắm, hẳn là người có phúc!"
"Là lỗi của tôi, quên đưa thiệp mời cho ngài Nhật Kinh, lát nữa tôi xin tự phạt ba chén."
Phó Minh Nam cười nói, thực tế là miệng nam mô bụng bồ dao găm. Ý tứ chính là tôi không mời ông, ông không mời tự đến làm gì?
Nhật Kinh cũng là cáo già, sao có thể không nhìn ra, cười khà khà nói: "Lúc trước tôi về quê mấy năm nghỉ ngơi dưỡng chân, mới từ Nhật về gấp mấy hôm nay, vừa về đã nghe nói nhà họ Phó cưới vợ cho con trai, chấn động nửa cái Thủ Đô này. Tôi lớn tuổi rồi, thích góp vui, đặc biệt là đám cưới của bọn trẻ. Cho nên lần này không mời mà đến, xin lây chút không khí vui mừng. Mà nghĩ tới thì trước giờ chưa từng có thứ gì tôi muốn mà không chiếm được. Tôi muốn cái gì, muốn đi đâu đều thuận lợi vô cùng. May là đứa nhỏ tiếp khách ngoài cửa biết điều mà thả tôi vào, miễn cho tôi ở cửa dọa người nha."
"Không đâu không đâu, ngài khách khí quá, do tôi bỏ sót, trách tôi, đều tại tôi."
Hai người bên ngoài cười nói, bên trong lại đều có ý nghĩ riêng.
Đều là cáo già, ai cũng không làm gì được ai.
Mục sư trên đài tuyên bố đám cưới bắt đầu, Cố Thành Trung từ sau đài bước tới cạnh mục sư, trên mặt là mặt nạ da bộ dáng Phó Thiết Ảnh chuẩn bị từ trước.
Dù sao người ngoài đều chưa biết mặt thật của Phó Thiết Ảnh trông như thế nào, làm vậy cũng bớt phiền toái.
Cánh hoa được rải từ tầng hai phiêu xuống, rơi rụng trên thảm đỏ.
Khách khứa rất đông, lại duy chỉ có bố mẹ Châu Vũ không xuất hiện.
Châu Vũ được một nữ tu dắt tay ra ngoài.
Cô mặc váy cưới trắng tinh, trên đầu đội sa mỏng che mặt, lại vẫn có thể thoáng thấy gương mặt trang điểm tinh xảo bên trong.
Cô khẩn trương nắm chặt bó hoa cưới trên tay, đưa mắt nhìn khách mời xung quanh, tim đập nhanh như muốn vọt lên cổ họng.
Cô bước tới trước mặt Cố Thành Trung, anh ta vươn tay kéo cô lên bục.
Khoảnh khắc hai người đến gần, Cố Thành Trung nhanh chóng nói: "Đừng lo lắng, coi như một đám cưới bình thường là được rồi, xong nghi lễ thì vào phòng hóa trang chờ."
"Phó Thiết Ảnh đâu?"
"Anh ấy đang xử lý tay chân của Phó Minh Nam ở ngoài, Phó Minh Nam chôn thuốc nổ."
Hai người nói rất nhanh, sau đó nở nụ cười đối mặt với khách khứa.
Phó Minh Nam mời nhiều người trong giới thượng lưu đến vậy là vì muốn một lưới bắt gọn, sau đó vu oan cho Phó Thiết Ảnh.
Chỉ cần hoàn thành một mẻ này, toàn Đà Nẵng không còn bất cứ ai có thể đối đầu với ông ta nữa.
Ông ta chỉ cần tạm lánh khoảng hai năm là có thể khôi phục, nhưng các gia tộc lớn này muốn một lần nữa đứng lên lại không nhanh như vậy.
Đến lúc ấy, ông ta có thể chui kẽ hở, thừa cơ mà vào, còn lo không bắt được khối bánh ngọt Đà Nẵng này sao?
Chẳng sợ giết người không thành chăng nữa, ông ta cũng muốn bức cho thằng nhãi Phó Thiết Ảnh này giao quyền to trong tay cho ông ta, nghe ông ta sai khiến, trung thành với ông ta.
Châu Vũ nghe nói có thuốc nổ thì cảm thấy dạ dày cũng run bần bật.
Nhưng cô lại cố gắng chống đỡ.
Cô nhìn một vòng xung quanh, hi vọng có thể thấy Phó Thiết Ảnh, lại sợ hãi...
Sợ anh gặp chuyện không may.
Mục sư đang đọc lời thề nguyện, nhưng Châu Vũ lại hoàn toàn không nghe được một chữ nào, máy móc nói "tôi đồng ý.”
Ngay lúc hai người trao đổi nhẫn, bên ngoài truyền tới một tiếng nổ vang dội.
Lực đánh vào mạnh mẽ đập tan cửa kính, cỏ cây đá vụn bắn tung tóe.
Người ngồi gần nơi nổ đã ngã rạp trên mặt đất, máu me đầm đìa.
Nhưng cũng chỉ có một nơi đó thủy tinh gặp nạn mà thôi, những chỗ còn lại đều bình an vô sự.
Cả hội trường loạn thành một đoàn.
Mọi người dồn dập chạy về phía cửa lớn, nhưng cửa lớn lại bị người khóa trái.
Đúng lúc này, cửa chợt đổ sập xuống, một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
"Cố Thành Trung?"
Đám người kinh ngạc kêu lên.
"Đi mau, đã dọn sạch người bên ngoài, Phó Minh Nam muốn mạng của mọi người!"
Phó Thiết Ảnh vội vàng nói, nhanh chóng sơ tán đám người.
Trên lan can tầng hai chợt xuất hiện một hàng súng bắn tỉa.
Sau khi đoàn người kia nổ súng giết vài người thì đều bị người núp trong chỗ tối giết ngược lại.
Người Phó Minh Tước bố trí đã có tác dụng.
Chỉ ba phút ngắn ngủi, giáo đường vốn hào hứng khí thế đều tan tác khắp nơi.
Chỉ còn vài thi thể nằm trên mặt đất chưa được mang đi và vài người ở lại.
Vợ chồng nhà họ Cố, Cố Thành Trung, Châu Vũ, và Phó Thiết Ảnh.
Còn có... Phó Minh Tước vừa đi vào, đang cầm súng nhắm vào đầu Phó Minh Nam, đôi mắt khẽ nheo lại…