"Là chị Trúc Linh tốt bụng của của em dạy anh đấy, chủ động có con, tại sao anh chủ động em lại không vui?"
Phó Thiết Ảnh nhíu chặt mi, nắm tay lẳng lặng siết chặt.
Tính tình của anh hiện giờ rất kiềm chế, cho dù vô cùng tức giận cũng không ra tay.
Anh chớp mắt thâm sâu nhìn cô, vô cùng khó hiểu.
"Nói cho anh biết, thứ mà phụ nữ các em muốn rốt cuộc là gì? Danh phận anh cũng đã cho em, em còn muốn gì nữa?"
"Tôi muốn trái tim của anh, anh có cho không? Cho tôi trái tim của anh trước, rồi cho tôi danh phận, như vậy mới hợp lệ. Cuộc hôn nhân này vốn là không minh bạch, anh cho tôi danh phận gì?"
"Phó Thiết Ảnh, anh nghĩ rằng tôi muốn gả cho anh sao? Anh nghĩ rằng em yêu thích danh phận này sao? Tôi nói cho anh biết, ngay cả người anh tôi cũng không thích!"
Cô tức giận đến run cả người, theo bản năng cầm được thứ gì đó, hung hăng đánh vào anh.
Đó là chiếc đèn xông tinh dầu, giống một chén thủy tinh, bên trong có nến thơm.
Anh không né tránh, ở yên đấy bị đánh một cái, đánh mạnh một cái ở vai.
Ngọn đèn lăn xuống đất, vỡ tan tành.
Người kia, nhất định rất đau.
Trong lòng cô có chút rối loạn, ngầm giận bản thân đã kích động.
Nhưng mà muốn tiến đến hỏi anh như thế nào, lại già mồm nói không nên lời.
Hai người giằng co như vậy, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Châu Vũ bị anh nhìn thấy cả người không thoải mái, liền lướt qua anh, đi ra khỏi phòng tắm.
Không gian ở đây thật sự rất hẹp, cô áp lực đến không thở nổi.
Nhưng... Cô vừa đến bên anh, còn chưa kịp ra khỏi cửa, đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Cằm anh nhẹ nhàng đặt lên bờ vai thơm tho của cô, tham lam hít lấy mùi thơm thoang thoảng của cô sau khi tắm.
"Châu Vũ, anh không muốn cãi nhau với em."
"Anh muốn cùng em nói chuyện tử tế, nhưng mà... lời vừa ra khỏi miệng liền thay đổi."
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, vậy mà... lại giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cô lập tức mềm lòng, cứng ngắc tại chỗ, không giãy dụa rời đi, cũng không nói nửa lời.
Phó Thiết Ảnh mím chặt môi, có vài lời đã đến miệng, nhưng không biết nói ra thế nào.
Tuổi của mình đã không còn nhỏ, thật sự không thể theo cách của Cố Thành Trung, nói những lời nũng nịu, cũng không làm được những chuyện khác người.
Anh ngạt thở rồi, nhưng ngay cả khớp hàm cũng không mở.
Anh.... Làm không được, có liên quan đến tính cách.
"Ờm... Anh ăn nói vụng về."
Anh nói trong nghẹn ngào.
"Ừm?"
Cô nghi vấn hỏi bằng giọng mũi.
"Kỳ thật hôm nay Cố Thành Trung không thể phân thân cùng anh hoán đổi, nhưng anh ta vẫn mạo hiểm đến đây. Anh ở phía sau khán đài nhìn rất lâu, thật ra anh không hiểu, Hứa Trúc Linh có gì mà vui đến thế. Cô ấy nói, đây là niềm vui, là lãng mạn, là cảm động."
"Cô ấy chất vấn anh, có tặng quà cho em không, có thường xuyên ôm hôn em nồng nhiệt hay không, những chuyện này.... hình như anh chưa từng làm qua với em. Cô ấy không cho anh lái xe về, để tôi chú ý xung quanh, để anh tìm ra đáp án."
"Đáp án gì?"
Châu Vũ tò mò hỏi, hơi thở khẩn trương, trái tim dường như đã nhảy đến cuống họng.
"Tình cảm anh đối với em rốt cuộc là gì? Thích như thế nào, yêu như thế nào. Anh vốn lạnh lùng, nhưng.... dù sao em cũng nhiệt tình, từng chút sưởi ấm cho anh."
"Trên đoạn đường này, anh nghĩ bản thân anh đã tìm được đáp án rồi."
"Đáp án là gì?"
"Anh nghĩ....." Anh vùi sâu vào vai cô, đôi môi mỏng áp lên làn da trắng sáng vừa tắm xong của cô.
Anh thở nhẹ, giọng nói tuy não nề nhưng vô cùng chắc nịch.
"Anh nghĩ, anh thật sự đã yêu em rồi. Cho dù, em sẽ trở thành gánh nặng, điểm yếu, vũ khí chí mạng làm anh bị thương, nhưng anh.... không muốn quan tâm đến nữa. Anh muốn cưới hỏi đàng hoàng, anh muốn nâng tám kiệu lớn, anh muốn em gả cho anh một cách xa hoa, trở thành vợ của Phó Thiết Ảnh."
"Cho dù... cả đời bị Phó Minh Nam quản, anh cũng cam tâm tình nguyện."
"Trước kia anh lưỡng lự, bởi vì.... anh không có cách nào tự do như Cố Thành Trung. Anh vốn không có gì cả, cho nên đối với bất kỳ ai anh cũng không để ý. Chỉ khi có được rồi, anh sẽ... không đánh mất đi."
"Châu Vũ, anh... anh không biết nói như vậy có đúng hay không, nhưng, đây là những gì anh muốn nói."
Châu Vũ nghe nói như thế, mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng cũng... Đợi được rồi.
Cô không nói gì, mà xoay người kiễng mũi chân, trực tiếp ôm lấy cổ anh, hôn anh thật sâu.
Anh cúi người, ôm chặt lấy cô.
Hai người ở trong phòng tắm không biết từ lúc nào đã ra tới giường rồi, quần áo trên người cũng vứt trên sàn nhà.
Bên trong căn phòng đẹp đẽ, anh áp người vào lưng cô, vuốt ve làn da như tơ lụa của cô.
"Nói yêu em đi."
"Anh yêu em.”
Anh cắn vào vành tai cô, do dự nói.
Tuy rằng lời nói của người đàn ông trên giường là không thể tin, nhưng.. thật sự rất êm tai.
Âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo hơi thở thô ráp, từ mang tai đến trái tim, tất cả đều là trêu ghẹo sự tồn tại của linh hồn con người.
"Vậy anh có lừa dối em không?"
Âm thanh của cô, mang theo run rẩy, sớm đã càn rỡ, vỡ vụn.
"Anh lừa người trong thiên hạ, nhưng từ nay về sau tuyệt đối không lừa em."
Anh nói từng chữ một.
"Vậy thì tốt..."
Cô không ngừng lặp lại ba chữ này.
Đêm nay, nhất định sẽ vô cùng kiều diễm.
Hôm sau, Phó Thiết Ảnh về tập đoàn Cố Linh, cũng không có tâm trạng làm việc, hợp đồng đều cầm ngược.
Cứ luôn mân mê miệng, khóe mắt ánh lên nét cười.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh, nghiêm túc nghi ngờ mặt trời hôm nay có phải mọc từ phía Tây.
Bộ dạng này của anh, giống như anh chàng có mối tình đầu?
Rõ ràng là có khuôn mặt giống hệt Cố Thành Trung, nhưng... tính cách hai người khác nhau, rất dễ phân biệt.
"Anh... hồi xuân rồi? à"
Cô cẩn thận hỏi.
Phó Thiết Ảnh lấy lại tinh thần, lập tức chấn chỉnh bản thân, điều chỉnh sắc mặt.
"Không có."
"Chậc chậc chậc, xem ra đêm qua cũng hòa thuận nha? Không cãi nhau? Không chiến tranh lạnh? Hòa hợp như lúc ban đầu rồi?"
"Ừm."
"Nói nghe xem, anh đã làm gì rồi?"
Khi Hứa Trúc Linh nghe anh mua rất nhiều đồ vật này nọ để tặng, sắc mặt liền tái xanh.
Trẻ con không được dạy!
Lần này tính đem hết món quà một năm tặng hết rồi, sau này phải làm sao?.
Truyện FullTên đại ngốc này sao lại không kiềm chế một chút?
Sau đó Phó Thiết Ảnh đột nhiên nghiêm túc nói: "Hứa Trúc Linh, Phó Thiết Ảnh tôi chưa từng cảm ơn người khác, nhưng tôi phải cảm ơn cô và Cố Thành Trung."
"Anh ta giúp tôi hỗ trợ Phó Minh Nam, còn cô... giúp tôi thắng được vợ, ân tình của hai người tôi sẽ nhớ kỹ. Nếu như, sau này chúng ta trở thành kẻ thù, tôi cam đoan sẽ cho hai người đi và không lấy mạng hai người."
"Cái này.... mà tính là cảm ơn?"
Lời cảm ơn này nghe rất đáng sợ nha.
"Tôi cùng Cố Thành Trung.... được định sẵn là thành viên của hai phe."
"Tại sao..."
"Trả giá, nhận thức được mỗi một chuyện đều phải trả giá."
Phó Thiết Ảnh nói xa xăm.
Bàn tay to giấu sau tay áo, lẳng lặng nắm chặt, móng tay đều đâm vào da thịt.
Hứa Trúc Linh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, trong lòng có chút hồi hộp, có một loại linh cảm không tốt.
Anh ta.... Rốt cuộc muốn làm gì?