“Thế nhưng tôi lại nghe anh ấy nói đến cô, chuyện của cậu và anh ấy, tôi biết mọi thứ, thậm chí còn biết anh ấy tặng cậu hai đôi giày cao gót, một đôi màu đỏ, một đôi pha lê đúng không?”

“Cô … Làm sao cô biết được?”

Hứa Trúc Linh rất ngạc nhiên, sắc mặt cũng đã nhợt nhạt mấy phần.

Cố Thành Trung làm quái gì mà cái gì cũng đều nói cho cô ấy! Cô nắm chặt nắm đấm, kiềm chế xúc động muốn rời khỏi của mình.

Lần này, cô muốn đợi Cố Thành Trung ra, cho mình một lời trả lời hợp lý, để tránh cho anh lại nói cô vu oan anh!

Hiện tại cũng không phải là cô vu oan người khác, là Ngọc Vy chính miệng nói ra, họ là thanh mai trúc mã!

Anh Tùng nhìn hai người phụ nữ hết sức căng thẳng, nghĩ muốn khuyên giải. “Cô Vy, cô đừng trêu chọc với cô Linh nữa …”

“Tôi nói đùa chỗ nào? Chẳng lẽ tôi không phải là thanh mai trúc mã của anh Thành Trung sao? Hai chúng tôi từ lúc còn mặc quần đũng đã quen biết rồi. Lúc nhỏ anh ấy không thích cười, bộ dáng xụ mặt của anh ấy cậu cũng chưa từng thấy, còn tôi có thể thấy rất rõ ràng”

“Tôi là con dâu nuôi từ nhỏ của anh ấy, chúng tôi thật ra là muốn bên nhau. Nếu như không phải cậu ngoài ý muốn xuất hiện, thì tôi nghĩ chúng tôi đã sớm kết hôn rồi!

Hứa Trúc Linh nghe được lời nói này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô cùng, giống như lập tức bị rút hết máu.

Họ từ nhỏ đã quen biết…

Cô ấy con dâu nuôi từ nhỏ của anh…

Anh và cô ấy xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng cái gì cô cũng không biết, Thành Trung cũng không nói tới một chữ.

“Tôi không quen biết cô, Thành Trung không có nhắc đến. Người và chuyện mà anh ấy không nhắc đến, tôi cũng không cần để trong lòng.”

Cô nắm chặt nắm đấm, quật cường nói.

Có chút nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Đúng là một cô gái bướng bỉnh, cô ấy thật sự càng ngày càng hiếu kỳ, anh Thành Trung rốt cuộc thích cô ở điểm nào!

Cô ấy tiếp tục nói: “A? Vậy sao? Vậy tôi với anh ấy từng cùng nhau học từ thi từ ca phú cho tới nhân sinh triết học, các người từng có sao?”

“Tôi …”

“Tôi và anh ấy lúc nhỏ có đính hôn, cô có không?”

“Thế nhưng … Anh ấy đã đính hôn với tôi rồi.”

Cô giống như là bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, dùng sức nói, giọng nói có chút khàn khàn.

“Nhưng vậy thì sao?”

Cô ấy nhẹ giọng nói.

Lạnh nhạt nói: “Đính hôn cũng không phải kết hôn, kết hôn còn có thể ly hôn. Hiện tại cái xã hội này, thay đổi trong nháy mắt, chuyện sau này, ai cũng không nói chắc được đâu!”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, cảm giác lòng ngực sắp không thở nổi.

Cô há hốc mồm, muốn giải thích cái gì đó, nhưng thật lâu cũng không phát ra được một chữ.

Ngay lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của Bạch Minh Châu.

“Cô cũng dám bắt nạt Hứa Trúc Linh, tôi liều mạng với cô!”

Bạch Minh Châu vén tay áo lên, trực tiếp xông lên trước.

Không nghờ tới thân thủ của đối phương lại khóe léo như vậy, xoay người nhẹ liền tránh được.

Bạch Minh Châu lập tức nhíu mày.

Người luyện võ!

Mà còn trên cơ cô ấy nữa.

“Lại tới một người nữa à?”

“Tôi mặc kệ cậu và Thành Trung là quan hệ như thế nào, nhưng mà Trúc Linh mới là vị hôn thê của Thành Trung. Cô lại định làm gì?”

“Thật sao? Tôi định làm gì cũng không phải các người nói là được, mà là anh Thành Trung quyết định mới được.”

Anh Thành Trung…

Gọi cũng thân thiết quá.

Đúng vậy, cô ấy định làm gì, cũng là Thành Trung nói là được.

Hóa ra không hay không biết, mình đã mất đi tất cả quyền chủ động từ lâu rồi. Ngọc Vy khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, nói: “Nhìn bộ dáng này, cậu rất thích anh Thành Trung sao? Thế nhưng cô không cảm thấy giữa hai người có khoảng cách sao? Tuổi tác thân phận, sức ảnh hưởng ở Đà Nẵng, cô không cảm thấy là trở ngại sao?

“Lời này, không phải nên là cô trả lời tôi sao. Nếu Thành Trung nói tôi là trở ngại, vậy tôi chính là trở ngại. Người bên ngoài, không có tư cách. Chuyện của chúng tôi cũng không tới phiên cô quản.”

Hứa Trúc Linh siết chặt bàn tay nhỏ, hít thở sâu một hơi, ánh mắt lộ ra đôi chút lạnh lùng, nhìn thẳng vào cô ấy.

Lần này, không có sự rụt rè nao núng.

Những lời này của Ngọc Vy, cô nghe nhiều quá cũng đã ngán, không thể thay lời hoa văn hơn chút sao?

Ngọc Vy nhìn thân thể gầy yếu của cô mà lại phát ra sức lực khổng lồ, nhìn tưởng yến đến mức gió thổi liền bay, nhưng là ánh mắt lại kiên định lạ thường.

Lúc này mới giống như là người nhà họ Cố!

Ngọc Vy cười nói: “ Được rồi, đến bây giờ tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là..”

Ngọc Vy còn chưa nói xong, liền thấy trong góc thang máy có một người đi ra, mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới.

“Nguyên Doanh!”

Nguyên Doanh vừa mới đậu xe, đến muộn một bước.

Khi anh ấy nhìn thấy rõ người dến, thì đối phương đã đâm đầu thẳng vào trong ngực của anh ấy.

Hai tay cô ấy choàng tay qua cổ anh ấy, thân mật cọ sát trước ngực anh ấy.

Sau khi thấy Bạch Minh Châu và Hứa Trúc Linh trợn mắt há mồm, đây là tình huống gì vậy.

Bạch Minh Châu phản ứng trước, lập tức tiến lên, dùng sức kéo cô ấy ra.

“Anh làm gì vậy?”

Nguyên Doanh ngăn cản Bạch Minh Châu lại nói: “Minh Châu, đừng vô lễ, cô ấy là đối tác của anh. Mà cô ấy cũng là em gái của Cố Thành Trung, tên là Cố Ngọc Vy. Mọi người vừa mới gặp nhau rồi hả?

“Cái gì?”

Bạch Minh Châu và Hứa Trúc Linh đồng thanh.

Bạch Minh Châu bị sốc khi Cố Ngọc Vy là đối tác của Nguyên Doanh, mà Hứa Trúc Linh bị sốc chính là Cố Ngọc Vy hóa ra lại là em gái của Cố Thành Trung.

Em gái…

Đợi đã!

Nhà họ Cố có bốn đứa con, trên có ba đứa con trai, nhận nuôi một đứa con gái. Đến hiện tại cô cũng chưa từng gặp qua, cũng hiếm khi nghe Cố Thành Trung nhắc đến.

Cố Ngọc Vy nhiều năm ở bên ngoài, là vì đi quân đội, hơn nữa còn là ở chung với Nguyên Doanh.

“Đây chính là em gái ruột của anh? Cũng xinh đẹp, thân thủ cũng không tệ, không hổ là con cháu nhà họ Bạch. Anh của cô thường nhắc đến cô, coi như hôm nay tôi cũng đã được gặp mặt. Không nghờ cô và chị dâu tương lai của tôi lại là bạn tốt, mà tôi và anh cô vừa là cộng tác vừa là chiến hữu, thật sự là duyên phận đó?”

Ngọc Vy đưa tay ra, Bạch Minh Châu nhìn chằm chằm, cuối cùng cứng ngắc bắt tay cô ấy.

Cô ấy đột nhiên nghĩ đến lời nói lần trước của Nguyên Doanh, anh ấy gặp được một người, không biết có thích hợp hay không.

Chẳng lẽ người được nói đến chính là Ngọc Vy sao?

Mấy năm nay hai người họ xa cách, Nguyên Doanh liền ngay lập tức bên cạnh Ngọc Vy sao?

Bạch Minh Châu vừa nghĩ tới như thế, trái tim đau đớn vô cùng. Đến mức thất thần, quên buông tay, ngược lại nắm đến càng ngày càng chặt.

Ngọc Vy phát giác, không khỏi có chút nhíu mày, sau đó tránh ra.

“Em gái của anh sao vậy?” . Đam Mỹ Hài

Ngọc Vy nghi ngờ hỏi. ©) “Sức khỏe em ấy không tốt, tôi đưa em ấy về trước. Tôi đã xem tin tức rồi, có vẻ như là việc nhà của hai người, vậy tôi cũng không tiện nhúng vào.”

“Ừ, cậu về trước đi, tôi và anh Thành Trung đến thăm bố rồi đi tìm cậu.”

“Được.”

Nói xong, Nguyên Doanh liền đưa Bạch Minh Châu quay người rời đi.

Vào thang máy, chỉ có hai người họ.

Bạch Minh Châu thoát tay của anh ấy, cố nén nước mắt, tận lực dùng vuông vức ngữ khí hỏi: “ Trước đây anh nói có chọn được người rồi, chính là cô ấy đúng không?”

“Ừ, tụi anh rất phù hợp, nếu quả như thật để anh tìm một người bạn cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Anh nghĩ, trừ cô ấy ra không còn có thể là ai khác. Thế nhưng anh cũng biết, từ khi bố mẹ mất, em chỉ còn có anh là người thân ruột thịt, trong lòng em sẽ cảm thấy bất an, sợ anh cưá vợ rồi,vê sau không cần em nữa. Không sao đâu, anh có thể đợi, đây là em có @) bệnh về tâm lý, anh có thể đợi đến khi em hồi phục.”

Bạch Minh Châu nghe thế, trái tim lo lắng đau nhói.

Cái gì bệnh tâm lý, cô ấy cũng không phải sợ anh ấy mặc kệ mình, mình liền trở thành cô nhi.

Mà là …

Cô ấy yêu anh ấy! Nếu như yêu anh ấy là một loại bệnh, vậy thì cô ấy đã vô phương cứu chữa từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play