Cố Thành Trung đưa lưng về phía anh ta dừng bước, không cố ý quay đầu lại.
“Không đứng, anh hoàn toàn không được tình là đàn ông, càng không xứng làm người nhà họ Cố.”
“Anh nói lại cho tôi nghe một lần nữa xem!”
Phó Thiết Ảnh gằn từng chữ một nói.
Cố Thành Trung quay người lại nhìn anh ta nói: “Mỗi người điều có một điểm mấu chốt, mà anh lại không có điểm mấu chốt đó. Hứa Trúc Linh chính là giới hạn cuối cùng của tôi, anh dám đem cô ấy đến để uy hiếp tôi, để cho người khác lợi dụng cơ hội, tôi sẽ bảo vệ cô ấy, bảo vệ gia đình này của chúng tôi.”
“Anh không dám thừa nhận yêu một cô gái, anh sợ tay chân bị trói buộc anh sợ bị liên lụy, đó là do anh hoàn toàn không có cách nào để bảo vệ cô ấy, cho nên cũng đừng khách cô ấy làm liên lụy anh. Một người đàn ông không có cách nào để bảo vệ cô gái của mình thì còn được gọi là đàn ông sao?”
“Trên người của anh ngoại trừ giông tôi ra thì còn chút gì đó để giống nữa. Anh và tôi dáng vẻ giống nhau, tôi cũng không thể làm gì được. Đi ra bên ngoài, nói cho người khác biết anh là ai, đừng có giả danh của tôi lấy đó là cái cớ để lừa gạt, tôi không gánh nổi người đó đâu.”
Cố Thành Trung không chút khách khí nào mà nói, nói chuyện hoàn toàn không chừa cho anh ta một chút mặt mũi.
Nghe vậy toàn thân Phó Thiết Ảnh tức giận đến mức run rẩy, khuôn mặt lạnh đi.
Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, bầu không khi rất căng thẳng. Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, như thể......sắp nổ ra rồi.
Cố Thành Trung đã sẵn sàng đánh một trận với anh ta rồi, thật không ngờ Phó Thiết Ảnh lại tự động buông nắm đấm ra.
“Anh bị thương, tôi sẽ không đánh nhau với cậu, huống hồ tôi nợ cậu nhiều ân tình. Anh cứ chờ đó, những lời hôm nay của cậu tôi sẽ khiến cậu trả giá.”
“Được lắm, trông vậy mà còn biết nhượng bộ.”
Ánh mắt của Cố Thành Trung khen ngợi.
Phó Thiết Ảnh nhìn anh thật sâu, lập tức quay người rời đi.
Mà ngay lúc này, ở trên lầu hai Hứa Trúc Linh thò đầu ra.
Cô hoàn toàn không đi ra, cứ núp ở chỗ tối để quan sát, sợ Phó Thiết Ảnh sẽ động thủ.
Trái tim từ căng thẳng từ đầu đến cuối muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Thấy Phó Thiết Ảnh rời đi cô lập tức nhảy xuống.
“Làm em sợ muốn chết, tốt quá anh không sao cả.”
Cô tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy anh, không ngừng thở dài.
“Em không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn đi ngủ.”
“Em nào đâu có dám ngủ, làm em sợ chết đi được! Vừa mới nãy em tưởng anh ta sẽ động thủ, thật không ngờ anh ta lại có thể nhẫn nhịn.”
“Chuyện này anh cũng rất bất ngờ, anh ta có vẻ nhân đạo hơn nhiều rồi.”
Cố Thành Trung sờ lên cái mũi, có chút suy nghĩ nói.
“Sau này anh đừng có kích động anh ta, hù em chết mất.”
“Anh tin tưởng cậu ấy rất nhanh sẽ trở thành của người nhà họ Cố, anh rất mong chờ điều này. Anh cũng không nghĩ đến, đến cái tuổi này vẫn còn những điều bất ngờ ở khắp mọi nơi, thậm chí anh còn có một người anh em ruột.”
“Mỗi lần nhìn cậu ấy giống như là anh đang soi gương, xuyên thấu qua cậu ấy nhìn thấy mình của lúc trước. Anh càng cảm thấy mình rất may mắn vì đã gặp được em, sớm đem tình yêu này đơm hoa kết trái.”
“Quả thật.....em cũng muốn biết, lúc trước có nhiều người phụ nữ ưu tú như vậy, tại sao anh lần này đến lần khác lại vừa ý em? Tuy nhiên anh đã cho em đáp án, nhưng.....vẫn như cũ em cảm thấy rất thần kì, thẩm mỹ của anh có vấn đề có phải hay không?”
Hứa Trúc Linh tức giận nhìn anh, lúc trước anh dĩ nhiên cho mình đáp án là bởi vì không rời mình nửa bước, lại để cho lòng anh sinh cảm giác tốt, từ từ tiếp xúc sau đó mới thật sự yêu sâu đậm.
Nhưng chắc chắc cô không phải là cô gái tốt bụng duy nhất, nếu anh nói muốn, tất nhiên sẽ có rất nhiều, tại sao lại đối với mình bằng một con mắt khác?
“Bởi vì em thiếu trái tim.”
Anh mím môi vừa cười vừa nói.
“Cái gì?”
“Trúc Linh, em biết em thiếu cái gì không?”
“Tiền? Quyền lực? Sắc đẹp?”.
Truyện Xuyên Nhanh“Không phải, là tính hết cả người. Bên cạnh của anh cũng không thiếu người tính toán, mỗi người đều khôn ngoan tài giỏi. Khi em ở bên cạnh anh, lúc nào cũng lo lắng anh đối với em có phải thật lòng, thật đúng là không cần băn khoăn như vậy.”
“Thành thật mà nói, lừa em không có cảm giác thành tựu, bởi vì em thật sự không có thông minh, thậm chí... Có chút ngốc nghếch.”
“Nhưng hiện tại, anh rất có cảm giác thành tựu.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì anh đã lừa em đến cuối cuộc đời, thân là đàn ông, anh rất kiêu ngạo và tự hào. Có thể lừa gạt được một người phụ nữ cùng mình đồng cam cộng khổ, sinh con cho anh, vất vả quản lí công việc nhà cho anh, anh cảm thấy mình rất lợi hại. Cả cuộc đời này cũng không muốn lại đi lừa gạt người khác, bởi vì... anh chỉ có một trái tim, cũng chỉ có thể lừa gạt một người, hiểu chưa?”
“Cho nên, sự đơn thuần của em đã hấp dẫn anh?”
Cô nháy mắt, rất nghiêm túc nhìn anh.
“Người khác cũng có.”
“Có thể chạm vào trái tim của anh, chỉ có em.”
“Chính bởi vì bên cạnh của anh có quá nhiều người khôn khéo, anh lại càng muốn bảo vệ em, sợ em bị người khác gạt đi, sợ em không hiểu nhân gian hiểm ác, sợ em đi nhầm đường, cho nên.......Cả đời này anh muốn chịu trách nhiệm với em đến cùng.”
“Anh không muốn mình bằng nhau, anh chỉ muốn bổ sung cho em, giống như âm dương thái cực, trong em có anh, trong anh có em, như vậy là đủ.”
Nghe vậy Hứa Trúc Linh như rơi vào trong sương mù, nhưng rốt cuộc cô vẫn hiểu.
Anh giỏi về tính toán, mà cô thì giỏi ngốc.
Năng lực của anh rất siêu phàm, còn cô thì sai lầm chồng chất.
Anh ấy chính là bóng tối, cô chính là ánh sáng.
Tất cả đều vừa vặn.
“Vậy anh cảm thấy Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ cuối cùng có thể đi cùng nhau sao?”
“Phải xem chính bọn họ, có được thì hạnh phúc. Mất đi chỉ là do số phận.”
“Aizz, anh nói rất mơ hồ, em rất muốn mời Dương Nguyệt đến để cô ấy bói cho một quẻ.”
“Tốt rồi, tất cả đều thuận theo tự nhiên, em cũng đừng quan tâm nữa.”
“Vậy không được, một người là em gái mà em coi trọng, một người là em trai của anh, sau này nói không chừng là người một nhà đó!”
“Em cũng bắt đầu nhận người thân?”Anh gõ đầu của cô, tức giận cười cười.
“Tất cả chính là người một nhà, cùng vui vẻ hòa thuận, rất là tốt, dáng vẻ suốt ngày chém chém giết giết, gặp mặt như kẻ thù, hết sức chướng mắt.”
Miệng cô lẩm bẩm, bất đắc dĩ nói.
Nếu như Phó Thiết Ảnh có thể quay đầu lại sớm một chút, thì tốt biết mấy.
Ngược lại Cố Thành Trung không có phiền não như vậy, anh chỉ cần tất cả thuận theo tự nhiên.
Anh có khả năng giúp đỡ, nhưng là chuyện tình cảm, Phó Thiết Ảnh có thể giữ được Châu Vũ hay không, vậy thật sự còn xem lại chính bản thân anh ta.
“Đừng suy nghĩ nữa, đầu vốn dĩ không thông minh nếu còn nghĩ nữa nó sẽ chết cơ đó. Vợ à, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Đi thôi đi thôi, em cũng muốn ngủ.”
Cô ngáp ngắn ngáp dài tội nghiệp nói, ôm lấy cánh tay của anh, từng bước tung tăng đi lên lầu.
Mà Phó Thiết Ảnh lại đi vào quán bar, xung quanh rất ồn ào náo nhiệt, mà anh chỉ có một mình, lộ ra vẻ cô đơn.
Tửu lượng của anh rất tốt, đêm nay càng uống càng tỉnh.
Một ly lại một ly.
Không có ít cô gái đến gần, nhưng đều bị ánh mắt của anh dọa mà rời đi.
Một bình rượu uống đến thấy đáy, đúng lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói: “Tiểu tử, nếu không ngại tôi ngồi bên cạnh, thật sự không có chỗ ngồi.”
Nghe vậy Phó Thiết Ảnh vòng con mắt nhìn lại, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi rất chững chạc, chân thì chống gậy.
Bộ âu phục màu xám nhạt, đội mũi, trên mặt còn có một cặp mắt kính vàng.
Trong túi áo của âu phục còn cắm một cái khăn vuông, thể hiện là một người nhã nhặn.
Anh ta nhìn về Phó Thiết Ảnh mà mỉm cười, lộ ra vẻ là một người rất hiền lành.