Châu Vũ gào thét, giãy giụa liên tục, nhưng sức lực của cô sao có thể so với đàn ông?
Ngay sau đó cô đã bị đẩy ngã xuống đất, Phó Minh Nam ngồi trên sô pha ở một bên, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Những cánh tay thối của những người đàn ông đó xé quần áo của cô, mặc cho cô che bằng cách nào đi chăng nữa, nhưng chỉ có thể che được mặt trên, không thể che được phía dưới.
Trong lúc vội vàng, cô nắm lấy cánh tay của một người và cắn một miếng.
Dồn hết sức cắn ra máu.
Người đàn ông bị đau, tát cô theo bản năng.
Cô bị đánh đến choáng váng, bên tai còn có tiếng vo ve, nhất thời không phản ứng kịp.
Đau…
Ngoài đau, vẫn là đau.
Người đánh căng thẳng trong chốc lát, nhìn Phó Minh Nam, thấy ông ta không có việc gì, trong phút chốc trở nên bạo dạn.
Những người khác thấy vậy cũng bắt đầu ra tay.
Đối xử với một món đồ chơi, không cần phải thương hoa tiếc ngọc.
Chỉ cần Châu Vũ chống cự, cô sẽ bị hung hăng tát một cái.
Một số người đàn ông còn thô bạo vào bụng cô.
Cô co người lại vì đau, mặc cho cơ thể co giật vì đau, một tay cô vẫn túm lấy quần, tay còn lại ôm ngực không cho ai động vào.
Nhưng... cuối cùng cô cũng không thể vượt qua được.
Rẹt…
Một tiếng chói tai, chiếc áo sơ mi cuối cùng của cô đã bị xé toạc, làn da trắng như tuyết của cô bị lộ ra không khí.
Cơ thể đẫy đà, đường nét cơ thể thon thả, vòng eo thon gọn một tay là có thể nắm chặt.
Phía trên là đường viền của chiếc áo nịt ngực trắng tinh.
Tất cả những điều này khiến người đàn ông càng trở nên sôi nổi, cầm thú.
Dưới lớp áo dày của mùa đông, là một bóng dáng tuyệt vời.
Những người đàn ông bị dáng xuân làm cho kích thích, cả người như bị bơm máu gà, động tác càng trở nên cuồng bạo.
Tim Châu Vũ như rớt vào hầm băng, ngay lúc này cô đã nghĩ đến việc cắn lưỡi tự sát.
Cô thà chết chứ không chịu bị vấy bẩn.
Nhưng... vào lúc này, cánh cửa bị bật ra cùng với một cái đóng sầm.
Phó Thiết Ảnh nhìn thấy cảnh này ngay khi đi vào, hai mắt đen như mực, lập tức phóng về phía trước.
Anh mạnh mẽ đập thẳng vào mặt những người đàn ông lực lưỡng đó một cú đấm.
Anh quật ngã những người đó, đem Châu Vũ quần áo rách nát ôm vào trong lòng, nhanh chóng đem khoác áo bao lấy cô.
"Anh... sao anh lại ở đây, mau đi đi, ở đây... rất nguy hiểm."
Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Thiết Ảnh xuất hiện, nước mắt cô đan xen.
Nhớ nhung... không ngừng phun trào ra ra ngoài.
Cô cho rằng không gặp anh thì cô có thể quên anh, mấy ngày nay cô vẫn bình tĩnh làm chuyện của mình.
Cô đã cho rằng, cô đã buông bỏ anh rồi.
Nhưng lúc nhìn thấy anh, cô mới hiểu rằng nỗi nhớ đang lên men, giống như một ly rượu, sẽ không từ từ tan biến theo thời gian, mà chỉ càng ngày càng nồng đậm hơn.
"Tôi đến muộn, là do tôi đến muộn."
Anh không quan tâm trả lời câu hỏi của cô, sau khi bọc cô chặt chẽ rồi thì anh đứng lên.
Anh sẽ xé xác những người đó!
Phó Minh Nam từ khi anh bước vào vẫn thờ ơ, lạnh lùng nhìn anh.
Lúc đầu Phó Thiết Ảnh đánh người, bọn họ không dám đánh lại, là sợ thân phận của anh.
Nhưng bọn họ thấy Phó Minh Nam không có ngăn cản, cũng không có lý do đứng yên đề bị đánh, dần dần họ bắt đầu đánh trả.
Có tổng cộng sáu người đàn ông ở đây, họ bao quanh Phó Thiết Ảnh.
Phó Thiết Ảnh xoay cổ tay, bóp tay, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Một người ra tay trước và vẫy tay với anh ta.
Nhưng anh phản ứng nhanh hơn, dễ dàng né qua, sau đó dùng tay đấm vào thái dương của đối thủ.
Tốc độ của Phó Thiết Ảnh rất nhanh, mọi đòn đánh đều trúng đích, khiến họ không còn khả năng chống trả.
Chưa đầy mười phút, những người này đã nằm lăn ra đất không dậy nổi.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Anh dửng dưng bước đến góc tường, nơi có một cây gậy bóng chày.
Anh cầm nó trong tay, đi đến trước mặt một người, đập lên khuỷu tay rồi đẩy người đó ra.
Két...
Tiếng gãy xương phát ra liên tục.
Sáu người đàn ông lực lưỡng không ngừng gào thét, kêu đến như ma kêu quỷ hờn.
Châu Vũ ngây người nhìn cảnh này, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, áo sơ mi trắng có chút nhăn nhúm vì đánh nhau, trừ những điều này ra... không có gì thay đổi cả.
Cô chưa bao giờ thấy anh như thế này.
Cô chi rằng cô đã nhìn thấy lúc anh trông rất dữ tợn và tuyệt tình nhất, nhưng cô không ngờ rằng... anh vẫn có thể đáng sợ đến mức này.
Người vừa nãy cô nhìn thấy là người à?
Không, đó là ma quỷ, sứ giả cực lạc đến từ địa ngục.
Cuối cùng, tiếng la hét ngày càng nhỏ dần, họ đang chết dần chết mòn, ít hút khí hơn và không khí nhiều hơn.
Anh trực tiếp ném cây gậy bóng chày xuống đất, quay đầu nhìn Phó Minh Nam trên ghế sô pha.
Chính người đàn ông này đã nhặt anh về từ đống xác chết trong bệnh viện.
Ông ta không hề cứu a h mà còn đẩy anh vào một vực thẳm khác, đáng sợ hơn.
"Bố nuôi, thuộc hạ của bố nên đổi hết đi, thật quá tệ."
"Cám ơn con đã giúp bố thu dọn đống rác thải này, quăng ra ngoài cho bọn họ tự sinh tự diệt đi."
Phó Minh Nam cười như không cười nói.
"Vậy thì người phụ nữ của con, con có thể mang đi được không? Cô ấy bị bệnh cần nghỉ ngơi."
"Không bằng để ở đây, để bố chăm sóc giúp con. Con xem con, thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, để cô ấy một mình cũng không an toàn gì, không bằng để bố giúp con trông chừng. Hơn nữa, những năm nay bố con ta xa cách như vậy, không biết bên ngoài đã đồn thành như nào rồi. "
"Bây giờ, có Châu Vũ ở đây, bố cũng có thể gặp con nhiều hơn để kéo gần lại mối quan hệ giữa hai bố con chúng ta. Con có nghĩ vậy không, Phó Thiết Ảnh?"
Phó Minh Nam đứng dậy, đi đến bên cạnh, vỗ mạnh vào vai Phó Thiết Ảnh.
Mặc dù ông ta cười nói, nhưng... trong lời nói đó đầy đe dọa.
"Bố nuôi, con sẽ truy tìm và giết sạch những kẻ tung tin đồn. Con chưa từng có bất mãn gì với bố hết, sau này cũng chỉ vì bố mà làm những chuyện. Hôm nay, người thì con vẫn đưa đi."
"Vậy nếu ta muốn giữ lại thì sao?"
"..."
Phó Thiết Ảnh nghiến răng khi nghe điều này.
Đường gân xanh trên thái dương lần lượt nhô lên, như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Anh đang kìm lại... cơn giận.
"Nếu con thích cô ấy, vậy thì tìm thời gian tổ chức hôn lễ đi."
"Cô ấy vẫn còn trẻ."
"Khoan hãy đăng ký, cứ làm lễ cưới trước, đợi đến khi đủ tuổi rồi thì đăng ký. Được rồi, ta là bố của con. Tất nhiên, hi vọng con được tốt, hôn lễ cứ để ta lo. Ngoài ra, ta còn có việc giao cho con, con cũng không chăm sóc được cho cô ấy đâu, cứ để cô ấy ở đây đi. Lúc nào con đến thăm cô ấy cũng được, ngủ lại cũng được.
"Cô ấy đã trúng hương độc của Tạ Quế Anh, cô ấy vẫn đang chờ thuốc giải."
"Con phải tin Tạ Quế Anh cô ấy nhất định sẽ nghiên cứu ra thuốc giải độc. Đừng có qua loa lấy lệ nữa, hay là con thực sự thay lòng và muốn làm trái ý ta mà thay thế ta?"
Câu cuối cùng, từng chữ sâu sắc, ngữ khí có chút trang nghiêm.
Hai cha con nhìn nhau, và không khí dường như tràn ngập mùi thuốc súng.
Phó Thiết Ảnh nghiến răng, âm thầm nhéo tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Xuyên thủng da thịt, máu từ từ rơi xuống theo khe hở giữa các ngón tay.
"Con trai... không dám."
Bốn chữ này, từng chữ, khó khăn chen ra từ kẽ răng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT