Cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Thành Trung yếu ớt không thể tả nằm trên giường bệnh.
Cánh môi khô khốc không chứa bất kì tia máu nào.
Ánh mắt của anh cũng không còn sáng như vậy nữa, giờ phút này chỉ khép hờ đầy mệt mỏi.
Ngực của anh vẫn đang phập phồng lên xuống chứng tỏ anh còn sống.
Cô lập tức chạy đến trước giường, nhìn thấy trên người anh chỗ nào cũng được băng bó, có chỗ máu tươi thấm đỏ cả băng vải.
"Em đến rồi à?"
Tiếng anh ấy nhẹ nhàng có chút vô lực.
"Vì sao anh lại không tiêm thuốc mê, anh bị điên rồi sao?"
"Anh muốn phẫu thuật kết thúc có thể lập tức nhìn thấy em, vì vậy không tiêm nữa.”
"Anh lúc nào thấy em mà không được? Có cần phải nén đau đến vậy để lấy viên đạn ra không?"
Nói rồi nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Anh không tiêm thuốc mê đó chỉ là vì muốn khi kết thúc phẫu thuật có thể nhìn thấy cô.
Tên ngốc này!
"Đáng chứ."
Hai từ này lực vang lên vô cùng khác thường.
Trái tim cô run rẩy, trong lòng gợn lên vô số đợt sóng.
Cô nói không nên lời, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Anh muốn nâng tay lên giúp cô lau nước mắt nhưng toàn thân vô lực.
Anh mạnh mẽ tiếp tục nâng tay lên nhưng bị cô cầm lấy.
"Anh đừng động đậy nữa!"
"Vậy em đừng khóc nữa.”
"Em vốn dĩ là không kìm được, em tự mình lau.”
Cô sờ lung tung, nhìn dáng vẻ của anh như vậy, nghẹn ngào nói: "Có phải là rất đau không? Đã bị bắn trúng nhiều như vậy.”
"Em nhìn thấy rồi đúng không?"
Hứa Trúc Linh nghe vậy liền gật nhẹ đầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
"Cô ở phòng quan sát nhìn thấy tất cả, cô luôn muốn hét lên nhưng miệng bị chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào cả.”
Cô không ngừng giãy dụa nhưng lại bị Diên dùng lực giữ lại. Cô giống như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, chỉ có thể giơ mắt lên nhìn người yêu thương nhất bị thương tổn mà không cách nào chạy ra được.
Đam Mỹ H VănThời khắc đó, trái tim cô đau nhói như bị đứt ra từng khúc.
Cô thực sự cho rằng Phó Minh Tước muốn giết anh. Thời khắc đó cô đã nghĩ rằng, nếu như anh chết rồi thì cô cúng không thiết sống nữa.
Cô vốn nghĩ rằng, nếu như anh chết rồi cô sẽ tiếp tục sống để thay anh chống đỡ tập đoàn Cố Linh, thay anh chăm sóc bố mẹ anh, thay anh chăm sóc con cái.
Nhưng thực tế chứng minh, lúc nhìn thấy anh toàn thân đầy máu cô chỉ muốn cùng anh chết đi, cùng anh chôn chung trong một quan tài.
Cô vốn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, từ đầu đến cuối cô đều là cô gái nhỏ của anh.
Cây đại thụ to lớn đã bị ngã xuống, chỗ dựa vững chắc đã không còn thì cô còn lí do gì để mạnh mẽ chống đỡ chứ?
"Dọa tới em rồi đúng không? Diên không nên để em nhìn thấy, hình ảnh nhất định rất đẫm máu, anh sợ em sẽ gặp ác mộng mất.”
"Cố Thành Trung... Anh thực sự điên rồi sao, không biết phân biết chủ yếu và thứ yếu. Trọng điểm là em sẽ nằm mơ thấy ác mộng sao? Anh sẽ chết đấy, anh có biết không?”
"Anh không sợ chết.”
"Vậy anh sợ cái gì chứ?" Cô hạ giọng gào thét.
"Anh sợ..." Anh có chút khựng lại, ấm áp nói: "Anh sợ mất em.”
Lời này vang vọng bao trùm bên tai vô cùng ma mị, đánh thẳng vào nội tâm.
Trái tim cô nén lại một hồi, nước mắt cũng dừng lại trong chớp mắt, không còn rơi xuống nữa.
Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn, im lặng lau nước mắt mà không nói một lời nào.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.
Cố Thành Trung đánh vỡ sự an tĩnh, anh hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt cô trở nên căng thẳng: "Sao vậy?"
"Cả người đau nhức..."
"Có thuốc giảm đau không? Hay là em đi tìm bác sĩ?"
"Có thuốc giảm đau, ở..."
Lời nói phía sau cô nghe không rõ, bởi vì tiếng của anh thực sự rất nhỏ.
Cô nghe không được liền tiến gần lại để nghe.
Cơ thể tiến lại gần, hai khuôn mặt càng ngày càng dựa gần lại với nhau. Một giây sau anh bỗng nhiên hôn lên má cô.
Cô sửng sốt trong phút chốc.
"Đây chính là thuốc giảm đau của anh, các loại thuốc khác đều không tốt bằng.”
"Nếu như hôn môi thì tốt hơn nhiều.”
Anh liếm liếm cánh môi, bày ra bộ dạng chưa thỏa mãn.
Chỉ tiếc là đôi tay anh không cử động được, nếu không nhất định sẽ ôm chặt lấy cơ thể cô.
Phó Minh Tước bắn một phát vào cánh tay trái, một phát bắn vào bả vai phải làm cho cả hai tay anh đều không thể cử động.
Hứa Trúc Linh nghe đến lời này hai má bỗng chốc đỏ bừng.
Đã đến thời khắc sống còn như vậy rồi mà anh vẫn còn thâm trạng để nói đùa!
"Cố Thành Trung, anh có biết là anh quá đáng lắm không? Anh có thể đứng đắn một chút được không?"
"Yêu em là việc làm đứng đắn nhất của anh, hơn nữa phải đứng đắn cả đời này.”
Giọng anh trầm thấp chậm chạp, nhẹ nhàng phát ra từng chữ từng câu một.
Tuy giọng anh rất khẽ nhưng ai cũng không thể hoài nghi được trọng lượng trong đó.
Mỗi một chữ đều vô thanh vô tức đánh động vào tiếng lòng của cô.
Cô vô thức xiết chặt bàn tay nhỏ bé, trầm lặng một hồi, sau đó...
Cô ôm lấy cổ của anh, chủ động đưa đôi môi qua.
Nếu như anh đã không thể ôm lấy cô vậy thì cô sẽ mở đôi tay ra để ôm lấy anh.
Ôm thật chặt, hôn lấy đôi môi anh!
Nụ hôn này rất dài rất lâu, không khí cũng trở nên ám muội mấy phần.
...
Hứa Trúc Linh vẫn luôn ở trước giường chăm sóc anh. Anh đau đến khó có thể đi vào giấc ngủ. Cô hiện tại hết cách rồi vì vậy đành tìm chuyện cười cho anh.
Cô biết Cố Thanh Trung rất lạnh lùng, nhưng không thể nghĩ rằng anh lại có thể lạnh lùng đến như vậy, rất khó để chọc cười.
Cô rơi vào tình cảnh vô cùng ngượng ngùng. Nhìn cả người anh đều là vết thương, bản thân cô rất buồn Nhưng khi đọc truyện cười vậy mà cô có thể cười đến gần chết.
Cô rất ngượng ngùng, vậy mà Cố Thành Trung lại không một biểu cảm, trịnh trọng nhìn cô. Trong ánh mắt như muốn hỏi cô có cái gì đáng cười lắm sao?
Cô cười cũng không được mà không cười cũng chả xong. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh trở nên vặn vẹo co quắp.
Cô quyết định từ bỏ, đi tìm kiếm truyện phương Tây nhưng anh cũng chẳng có chút hứng thú nào. Cho đến khi... Cô đọc đến Thủy Hử, Tam Quốc Diễn Nghĩa thì anh mới có chút hứng thú.
Có lúc cô đọc sai chữ, anh còn không nể gì mà uốn nắn cô, tiện thể phổ cập kiến thức lịch sử cho cô.
Cô trong phút chốc liền cảm thấy nhức đầu, đã ra khỏi cửa trường rồi tại sao lại còn có một thầy giáo ở đây?
"Em biết không, trẻ không xem Thủy Hử, già không xem Tam Quốc. Bởi vì trong Thủy Hử có tình tiết bạo lực không phù hợp với sự phát triển của thiếu niên. Mà trong Tam Quốc lại có quá nhiều mưu kế, người già rồi vốn dĩ rất khôn khéo, đã nhìn thấu cả một đời lại còn học những mưu kế này thì sẽ thành tinh mất.”
"Còn em thì nằm ở giữa khoảng này. Em hơn ba mươi tuổi thì đã biến thành tinh rồi hơn nữa còn rất bạo lực. Hai quyển này em đều không cần xem.”
"Có phải là em gặp phải những từ rất hiếm gặp phải không?"
Cố Thành Trung tàn nhẫn phá vỡ sự thao thao bất tuyệt của cô.
"Aizzz..."
Trong nháy mắt cô cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, khuôn mặt vô cùng ngượng ngùng.
"Bỏ đi, không đọc sách nữa, xem phim thôi.”
"Không xem trinh thám lý luận, cũng không xem các loại thế lực tài chính kia, anh cùng em xem phin Hàn Quốc đi.”
Sợ anh đưa ra yêu cầu, cô nhanh chóng nói trước.
"Ừ, xem phim Hàn Quốc.”
Tinh thần Cố Thành Trung vốn rất phấn chấn, xem xong một bộ liền có thể thành công đi vào giấc ngủ, không đếm xỉa gì đến sự đau đớn trên cơ thể.
Cô cũng thở nhẹ một hơi. Cuối cùng thì anh có thể nghĩ ngơi rồi.
Cô thật cẩn thận bước ra khỏi phòng tìm Diên nói chuyện.
Cho dù như thế nào thì cô cũng cảm ơn vì anh đã không xuống tay.
Cô tiến đến gõ cửa, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong.
"Vào đi.”
Hứa Trúc Linh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sắc mặt anh ta có phần tái nhợt, ánh mắt nhìn cô cũng rất phức tạp. Trong nhất thời cổ họng cô có chút tắc nghẹn.
"Cảm ơn.”
Hai chữ vô cùng nặng nề.
"Ngoài ra em không có gì khác muốn nói với tôi sao?"
"Sau này anh sẽ tìm thấy người phù hợp với anh..."
"Bỏ đi, em tốt hơn vẫn là không mở miệng nói ra.”
Lời của cô vẫn chưa nói xong liền bị Giãn không thương tiếc cắt ngang.
"Hứa Trúc Linh, em tự do rồi. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ lấy tư cách yêu em để ràng buộc em nữa, đồng thời tôi cũng chúc phúc cho hai người. Lần này thực ra là một cuộc thử nghiệm để tôi buông tay. Trừ khi để tôi tin rằng Cố Thành Trung vì em mà đến cả mạng sống cũng không cần. Nhưng mà em lại nói trước với rồi rằng em có thể vì anh ta mà không cần mạng nữa.”
"Hứa Trúc Linh, em quả thực là làm tốt lắm.”
Câu cuối cùng chưa đầy oán niệm, lời nói vô cùng u ám.
Cô mím chặt đôi môi, không biết phải trả lời như thế nào.