"Nếu như đi tiếp, chuông báo cảnh sát trong phòng sẽ kêu đấy."

"Sẽ không kêu đâu." Phó Thanh Viên nghiêm túc nói, thậm chí còn nắm tay ra dấu: "Tôi đã lén lút tắt chuông báo cảnh sát rồi."

Phần mềm anh ta phát minh ra, tự nhiên sẽ có cách xử lý.

Điều này làm Hứa Trúc Linh càng thêm nghi ngờ, cô biết Phó Thanh Viên sẽ không làm hại bản thân, nghĩ đến anh trai anh ta là Phó Minh Tước có lẽ thật sự là có việc gấp cần tìm cô, do phòng tuyến xung quanh không thể đi vào mới cần Phó Thanh Viên làm trung gian.

Phó Minh Tước sẽ không làm hại bản thân cô, đây là chuyện duy nhất mà cô chắc chắn.

Cô đi ra phía bên ngoài, rất nhanh liền nhìn thấy Phó Minh Tước ở bên ngoài cách vài trăm mét.

"Anh tìm tôi?"

Cô nhìn bóng lưng của anh ta, nghi ngờ hòi.

"Cô đến rồi."

Anh ta đảo con ngươi, nhìn ánh mắt có chút phức tạp.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Ừm, thực ra có chút chuyện."

Anh ta bất đắc dĩ nói: “Phó Thanh Viên, ra tay đi."

"Cái gì?"

Cô theo bản năng quay đầu nhìn Phó Thanh Viên, nhưng không ngờ đã bị bịt kín miệng.

Cô không ngờ rằng Phó Minh Tước thế nhưng lại liên thủ với một Phó Thanh Viên tâm tư đơn thuần ra tay với cô.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

"Anh........có phải em làm sai chuyện gì không?"

Phó Thanh Viên nắm nắm tóc tội nghiệp nhìn Phó Minh Tước.

"Em không sai, đây là phương pháp duy nhất có thể cứu chúng ta, đưa cô ấy đi."

"Anh Thành Trung không nhìn thấy cô ấy sẽ phát điên."

"Điều anh muốn chính là anh ta phát điên, chuyện tiếp theo tất nhiên sẽ có người xử lý, em đi cùng với anh."

Phó Minh Tước nhìn cậu bằng một ánh mắt dịu dàng, anh không nhận con quái vật Phó Thiết Ảnh, nhưng đối với Phó Thanh Viên vô cùng yêu thương.

Anh nhìn ra được thiên phú của cậu, muốn cậu che dấu thật kỹ, nếu không sẽ trở thành công cụ lợi dụng của Phó Minh Nam.

Thứ anh không chiếm được, anh muốn Phó Thanh Viên chiếm được.

Giữa anh em chảy chung một dòng máu.

Anh muốn Phó Thanh Viên thay bản thân mình sống tiếp, đơn thuần không có tâm cơ, đơn giản tùy ý, có thể thoải mái khóc cười lớn tiếng, không cần phải căng thẳng thần kinh, đến cuối cùng đến chính mình cũng không giống nữa.

Anh cố ý đưa cậu đến bên cạnh Cố Thành Trung, biết với tính cách của Hứa Trúc Linh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu.

Anh bảo đảm, đây là lần cuối cùng anh lợi dụng Phó Thanh Viên thay anh làm việc.

Từ nay trở đi, anh tự do rồi, không bị trói buộc bởi bất kỳ người nào nữa.

...........

Cố Thành Trung mơ màng tỉnh dậy, không nhìn thấy Hứa Trúc Linh, trái tim đột nhiên căng thẳng hắn lên.

Anh vội chạy đến nhà vệ sinh, ban công, phòng bếp dưới lầu nhưng tìm mấy lần mọi nơi vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô.

Anh cau chặt mày, lập tức kiểm tra hệ thống định vị, Hứa Trúc Linh thế nhưng rời khỏi phòng, định vị dần dần cách xa, lúc này lại đnag ở trên đường cao tốc từ Đà Nẵng đến Phú Quốc.

Anh lập tức kiểm tra camera, phát hiện ra là Phó Thanh Viên đưa đi.

Phó Thanh Viên..........

Nhà họ Phó!

Lẽ nào đây là kế sách khác của Phó Minh Nam?

Anh ảo não cho sự sơ sẩy của bản thân,cho đến nay không hề phòng trừ Phó Thanh Viên!

Anh lập tức đuổi theo vị trí của Hứa Trúc Linh, không nghĩ rằng giữa đường nhận được một cuộc điện thoại số lạ.

Sau khi nghe điện thoại, truyền đến âm thanh áy náy của Phó Thanh Viên.

"Anh Thành Trung, anh đừng đuổi theo nữa, em có thể nhìn thấy vị trí của anh! Nếu như anh còn đuổi theo, anh Minh Tước sẽ nổi giận!"

"Phó Minh Tước! Để anh ta nghe điện thoại."

Anh kiềm chế sự tức giận, mấu chốt là không có thời gian đi chỉ trích Phó Thanh Viên.

Điện thoại rất nhanh liền chuyển cho Phó Minh Tước nghe.

"Lâu rồi không gặp."

Anh ta sâu xa nói, ngữ khí mang theo chút giảo hoạt.

"Suốt ngày đuổi theo chim nhạn, nhưng lại bị chim nhạn mổ mắt, cảm giác ra sao?"

"Anh muốn đưa cô ấy đi đâu, không phải là anh sẽ không động vào cô ấy sao?"

"Không phải là tôi ra tay, tôi quên mất tôi phục vụ ai sao? Là Diên muốn gặp cô ấy, cậu ấy với Phó Minh Nam lập ước định, giữ lại tất cả mạng của người nhà họ Cố, Phó Minh Nam mặc dù thủ đoạn có chút ti tiện, chỉ cần tập đoàn Cố Linh, bảo đảm không động vào bất kỳ người nào nhà họ Cố."

"Dựa theo giao dịch, Hứa Trúc Linh là của cậu ấy!"

"Cô ấy chưa từng nói với tôi những chuyện này."

"Bây giờ anh biết cũng chưa muộn!"

Cố Thành Trung nghe vậy, môi bạc gắt gao mím chặt.

Anh có thể đoán ra được Hứa Trúc Linh cùng với Diên đã làm giao dịch gì, nhưng anh luôn cảm thấy bản thân có một trận chiến đối phó với Phó Minh Nam.

Anh không ngờ tới, cô ấy lại lấy chính mình ra giao dịch.

Tính cách cô vẫn luôn kiên cường như thế, làm sao có thể nương nhờ kẻ khác, kết quả là sẽ tự tìm đến tự tử.

Không, anh nhất định phải nhanh chút đuổi kịp.

"Diên ở đâu, tôi đi gặp cậu ấy."

"Như vậy? Bỏ đi, đây là chuyện của các anh, tôi cũng không đứng giữa làm kẻ ác. Tôi gửi cho anh địa chỉ, nhưng anh có thể đòi lại được người phụ nữ của mình hay không thì đó là một vấn đề khác."

Phó Minh Tước nói không chắc chắn, sau đó liền gửi địa chỉ cho Cố Thành Trung.

Đó là ở một nhà máy rượu nơi giao giữa hai thành phố.

Hứa Trúc Linh hôn mê tầm nửa tiếng đồng hồ liền tỉnh dậy.

Căn phòng rất lớn, bố trí xa hoa nhưng không mất đi sự ấm áp.

Môi trường xa lạ, mùi xa lạ, chớp mắt khiến cho cô thanh tỉnh lại, lập tức ngồi dậy.

Cô cúi đầu nhìn phát hiện quần áo bản thân thay đổi, giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy, mặc một cái váy bồng bềnh.

Tạo hình này khiến cô nghĩ đến một người.

"Em tỉnh rồi."

Cô đang nghĩ, sau lưng liền truyền đến âm thanh của Diên.

"Thật sự là cậu."

"Bất ngờ khi thấy tôi sao?"

"Cậu sao lại bắt cóc tôi?"

"Tôi đưa người phụ nữ của tôi đi."

Cậu đưa một máy ghi âm, bên trong là đoạn hội thoại của cậu và Phó Minh Nam.

"Chỉ cần ông đồng ý, không làm hại bất cứ người nào nhà họ Cố, tất cả thế lực của trấn Kettering, tùy ông sử dụng, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của nước Anh, ông ở nước khác như thế nào, tôi đều không quản."

"Diên..........Cậu là nghiêm túc sao?"

"Đúng, chính là không biết ông có đồng ý hay không."

"Chuyện này tôi chắc chắn sẽ đồng ý, tôi là người làm ăn, sự giàu có và quyền lực của trấn Kettering ở trước mắt của tôi, tôi làm sao có thể từ bỏ?"

Ghi âm dừng ở đây, Hứa Trúc Linh ngẩn người.

"Cậu điên rồi, trấn Kettering lớn nhất không phải là quyền lực mà là tiền, thừa kế của cải qua nhiều thế hệ, khiến cho hoàng thất mơ ước. Cậu.........Cậu vậy mà lại đưa cho Phó Minh Nam?"

Tục ngữ nói rất đúng, có tiền là có thể sai ma khiển quỷ.

Có sự giúp đỡ của dòng họ Kettering, bất cứ quyền lực nào cũng có thể đạt được.

Đây cũng là lý do khiến hoạt động của thế giới ngầm vẫn cần đến sự trợ giúp của tập đoàn Hắc Mao.

"Tôi chỉ cần em, còn lại đối với tôi mà nói không đáng một đồng."

"Cậu.........."

Thân thể của cô nhẹ nhàng run rẩy, một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.

Cậu ấy điên rồi! Thực sự điên rồi, vì để đạt được một người không thuộc về bản thân mình, nguyện ý táng gia bại sản.

"Đây là vương miện được truyền lại qua các thế hệ, chỉ có đương gia chủ mẫu mới xứng đội lên, chúng ta đi đến nhà gỗ trên đảo, không hỏi đến thế sự, trải qua một cuộc sống tốt."

"Nếu như em chết, tôi sẽ đem em chôn dưới gốc cây, trông coi thi thể của em, bất kể như thế nào, em cũng phải ở cùng với tôi."

Cuối cùng, anh ta thay đổi thái độ dịu dàng, trìu mến và lạnh lùng nói.

Câu cuối cùng làm cô cảm thấy lạnh thấu xương, lạnh đến mức thân thể run lên.

Cô nhìn đến vương miện, được khảm trân châu lóng lánh chói mắt, là hoa văn huy tộc của gia tộc trấn Kettering, độc nhất vô nhị.

Cậu ấy đi lên trước một bước, bản thân liền sợ sệt lùi về sau một bước.

Cuối cùng thân thể chạm vào vách tường phía sau, tay của cô chống lên tủ đầu giường, chạm vào một thứ đồ vật lành lạnh.

Dao gọt hoa quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play