Lời vừa nói ra, Châu Vũ cũng ý thức được là không đúng.

Mọi chuyện đều đã qua rồi, nhắc lại còn có ý nghĩa gì chứ.

Dù sao, cô ấy cũng sẽ không bị mắc mưu nữa, bởi vì sẽ không có cơ hội như vậy nữa!

Châu Vũ rũ mắt xuống, không muốn nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh ta mang một chiếc mặt nạ không một ai biết, mê hoặc trái tim của bao nhiêu người.

Có lẽ đã dùng chiêu thức như vậy đi lừa biết bao cô gái rồi, Châu Vũ tuyệt đối không phải người đầu tiên.

“Hắc Ảnh… người phục vụ đó vô tội, anh ta không đáng chết, anh đuổi việc anh ta cũng được, hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ? Anh coi như… coi như tích đức cho chính mình, được không?”

“Loại người như tôi đã bị ấn định là phải xuống mười tám, tầng địa ngục, chẳng lẽ vẫn còn trông chờ vào được cứu rỗi sao?”

Anh ta trào phúng nói.

“Vẫn còn kịp mà, chỉ cần anh một lòng hướng thiện…”

Châu Vũ vội vàng nói.

“Châu Vũ, trong mắt em, người nào cũng có thể cứu được sao?”

“Tôi không biết, tôi chưa gặp người xấu nào khác, tôi chỉ gặp anh…”

“Cầu xin anh thả anh ta ra được không?”

Châu Vũ mong mỏi nhìn anh ta, cầm lòng không đậu vượn tay túm lấy ống tay áo của anh ta.

Cô ấy có thể tự mình ý thức được, hành động này thân mật đến mức nào.

Hắc Ảnh nghe vậy, trái tim khẽ run lên, rũ mắt nhìn đôi bàn tay nhỏ của Châu Vũ, lại đụng phải đôi mắt trong suốt của cô, bên trong còn tràn ngập nước.

Ánh mắt vô tội như vậy, sao anh ta có thể nhẫn tâm từ chối.

Cuối cùng, anh ta thả lỏng mày ra, lấy điện thoại di động gọi điện, xem như tha cho một mạng người.

Châu Vũ nhẹ nhõm thở phào một hơi, đúng lúc này thang máy cũng mở ra.

“Thay vì quan tâm đến người khác, không bằng tự lo lắng cho mình tiếp theo sẽ ra sao đi.”

Châu Vũ nghe được lời này, trái tim khẽ nhảy lên.

Đúng vậy… Điều gì sẽ chờ đợi cô ấy tiếp theo đây.

Châu Vũ căng thẳng nắm chặt váy, tưởng tượng ra chính mình ăn mặc hở hang như vậy, có lẽ cũng đoán được tiếp theo sẽ ra sao.

Cô đi theo bóng đen tiếng vào một phòng tổng thống, bên trong tràn đầy mùi rượu thơm lừng.

Anh ta trực tiếp ngồi ở mép giường, bắt đầu kéo cà vạt, tư thế vô cùng vô cùng cuồng dã, hơi thở tràn đầy nam tính phả vào mặt cô ấy khiến cả người cô ấy run lên.

“Hầu hạ tôi.”

“Hầu hạ?” Châu Vũ sửng sột.

“Dùng thân thể của em, hầu hạ tôi thật thoải mái, tôi có thể cứu em.”

“Thật sao?” Vừa căng thẳng vừa nghi ngờ, Châu Vũ sợ anh ta lại lừa mình một lần nữa.

“Anh… sẽ không lừa tôi chứ?”

“Không đâu.” Anh ta ra vẻ chắc chắn nói.

“Tôi có thể tin tưởng anh không?” Giọng nói cô ấy thật nhỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta không hề chớp mắt.

Một cái nhìn này tựa như xuyên thấu vào cõi lòng anh ta.

Cả người anh ta khô rát, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể đè ngay cô gái này xuống người, toàn lực yêu thương cô ấy.

Anh ta im lặng một lúc, sau đó ra vẻ vô cùng chắc chắn nói từng câu từng chữ: “Tôi không cần lừa em, muốn có được cơ thể em rất đơn giản, không cần phải hao tâm tổn sức để lừa em, quả thực là tự hạ thấp chỉ số thông minh của chính mình.”

“Anh…”

Châu Vũ nghe được câu này, tức giận đến đỏ bừng mặt.

Vốn dĩ cô ấy đã đủ nhục nhã rồi, không ngờ anh ta còn độc miệng như vậy, nói giảm nói tránh một chút thì chết sao?

Hiện giờ Châu Vũ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc hết sức thử một lần.

Chỉ mong, anh ta sẽ không để mất chút tin tưởng cuối cùng của cô ấy dành cho anh ta.

“Vậy… tôi có thể uống chút rượu không?”

“Em biết uống rượu sao?”

“Không biết lắm, nhưng tôi muốn uống…”

Uống rượu vào sẽ can đảm hơn!

Dù sao thì cô cũng chưa có chút kinh nghiệm nào trong chuyện nam nữ, uống say rồi thì sẽ không sợ gì nữa, trong lúc mơ màng thì cái gì cô ấy cũng dám làm.

“Rượu ở bên kia, tự mình đi uống đi, tôi đi tắm trước.”

Anh ta khó khăn lắm mới được quang minh chính đại thế này, nên không để bụng những điều đó.

Châu Vũ gật đầu, nhanh như chớp chạy ra.

Anh ta tắm rửa xong, khoảng chừng mười lăm phút, Châu Vũ vẫn còn ở bên quầy rượu chưa quay lại.

Anh ta không khỏi có chút nghi hoặc đi qua.

Châu Vũ ngồi dưới đất, dưới chân ghế trơn bóng ngổn ngang vài chai rượu.

Có vài chai uống một ít, còn lại đều vứt lăn lóc trên mặt đất, mùi rượu sặc lên mũi.

Không ngờ cô lại uống cả bia, bia trắng, rượu vàng, đỏ hòa lẫn với nhau uống.

Cho dù một tay già đời biết uống rượu cũng sẽ không chống đỡ được, huống hồ là một cô gái nhỏ không biết uống rượu?

Anh ta nhíu chặt mày nói: “Sao em lại uống nhiều như vậy?”

Anh ta cho rằng cô chỉ nhấm nháp rồi dừng lại.

Châu Vũ nghe được âm thanh, theo hướng giày anh ta nhìn lên, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt anh ta.

Ánh mắt của cô không cố định, có chút rời rạc, một lúc lâu sau mới nghĩ ra: “Anh… anh là Hắc Ảnh?”

“Không quen sao?”

“Anh… anh đừng có mang mặt nạ của người khác, tôi không thoải mái… tôi muốn nhìn bộ mặt thật của anh. Anh chính là anh, vì sao lúc nào cũng phải ngụy trang thành người khác, anh không thấy mệt sao?”

Cô như một con bạch tuộc, bám vào áo tắm dài của anh ta rồi đứng dậy.

Chân đứng không vững, cả người lập tức ngã nhào vào lòng anh ta.

Áo dài tắm của anh ta chỉ có một cái dây, bị cô kéo một cái liền mở ra, bên trong trống không.

Bọt nước còn chưa kịp lau khô chảy xuống theo đường cơ bắp, gợi cảm đến mê người.

Đây là lần đầu tiên Châu Vũ thấy cơ thể trần trụi của một người đàn ông, giờ phút này cô đã hoàn toàn quên mất lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ còn sót lại… tò mò.

“Anh… vì sao trông của anh lại không giống của tôi?”

Hắc Ảnh nghe được lời này, vạch đen đầy đầu, trực tiếp ôm lấy Châu Vũ ném lên giường.

Cô gái nhỏ bị bất ngờ, không ngừng kêu rên rất đáng thương.

Cơ thể cô vốn dĩ đã vô cùng mê người, sau khi uống rượu xong, đôi mắt mơ màng, hai má ửng đỏ, thật sự như một yêu tinh quyến rũ, khiến đàn ông không cách nào dừng lại.

Chỉ cần cô vẫy tay một cái, đàn ông sẽ lũ lượt kéo tới, cam tâm tình nguyện rúc dưới váy cô.

Anh ta muốn... giấu cô đi rồi bao nuôi cô!

Đây là ý nghĩ lúc này của Hắc Ảnh.

Anh ta đang chuẩn bị tiến vào cơ thể cô thì đôi tay nhỏ của cô lại làm loạn.

“Lột… lột mặt nạ ra… tôi không cần cái bộ mặt giả này…”

“Nhưng tướng mạo của tôi giống Cố Thành Trung như đúc, em sẽ không để ý sao?”

Ngay cả anh ta cũng chán ghét tướng mạo mình nguyên nhân vì khuôn mặt giống nhau như đúc này nên anh ta chỉ có thể trở thành kẻ thay thế cho Cố Thành Trung.

Trong lòng anh ta thật sự vô cùng oán hận, bao nhiêu lần muốn tự hủy hoại chính mình, thế nhưng Phó Minh Nam không cho phép, anh ta không dám, nếu dám vi phạm anh ta sẽ bị tra tấn sống không bằng chết!

Mấy năm nay, anh ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, không biết là có thể chịu đựng tới khi nào nữa!

“Sao có thể… sao có thể để ý chứ? Cách…” Châu Vũ uống một ngụm rượu rồi nói: “Anh chính là anh, Cố Thành Trung là Cố Thành Trung, trông giống nhau thì sao chứ?”

“Anh có tính cách của riêng mình, có linh hồn và sở thích, hai người là hai người khác nhau, cho dù giống nhau tôi cũng có thể phân biệt được.”

“Ồ? Vậy sao? Vậy em nói cho tôi biết, em phân biệt kiểu gì?”

Anh ta nhịn không được tò mò hỏi, chưa từng có ai nói với anh ta như vậy.

Từ nhỏ anh ta đã phải học theo Cố Thành Trung tất cả, buồn vui tức giận của Cố Thành Trung anh ta đều phải học theo y như đúc, ngay cả chính bản thân mình còn bị lừa, vì sao cô gái này có thể nhìn ra sự khác biệt chứ?

“Đôi mắt… đôi mắt không giống nhau!” Dáng vẻ sau khi say rượu của cô vẫn rất nghiêm túc, đôi mắt to long lanh nước nhìn anh ta không chớp mắt, bên trong còn lấp lánh ánh sáng, ấm áp hơn nắng và sáng hơn cả trăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play