Một bó hoa khô to như vậy mà bị cô vò nát để nhét vào miệng.

Cô nuốt xuống, ho ra nhưng lại tiếp tục nhét vào miệng. Hắc Ảnh ngăn cản cô thế nào cũng không được.

Tính Châu Vũ cố chấp đến đáng sợ, dám yêu dám hận, là người vô cùng thẳng thắn.

Cô hoàn toàn không hiểu sinh mạng đáng quý như thế nào, có biết bao người hy vọng sống tiếp mà cô lại tùy tiện đi tìm cái chết như vậy.

Hắc Ảnh vội vàng đỡ cô dậy, hai mắt anh ta âm u, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Cô đúng là điên rồi, còn trẻ như vậy mà không biết trời cao đất dày là gì sao?”

“Tôi… tôi chỉ biết… tôi không muốn làm hại bất kỳ ai. Tôi chết rồi thì anh sẽ không lợi dụng được tôi nữa. Tôi đi trước chị Trúc Linh một bước, vậy thì sau này tôi cũng không phải sống trong dằn vặt nữa.”

Nước mắt cô không ngừng tuôn ra, cô không biết mình trúng độc nặng đến mức nào. Nhưng nhìn thấy Hắc Ảnh như vậy, e rằng đã không còn thuốc chữa nữa.

Như vậy thật tốt, nếu như chị Trúc Linh ra đi, trên đường tới hoàng tuyền cũng không cô đơn một mình.

Cô chật vật đứng từ dưới đất dậy, thân hình đơn bạc giống như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi ngã cô.

Mắt cô đỏ ửng, cô vẫn nhìn Hắc Ảnh không chịu khuất phục.

“Hắc Ảnh… tôi hận anh, hận anh lừa dối tình cảm của tôi, hận anh lợi dụng tôi làm tổn thương chị Trúc Linh, hận anh giết người không chớp mắt. Anh không thỏa nổi liên quan đến cái chết của nhà họ Dương đâu.”

“Tôi nguyền rủa anh, anh là một người xấu xa như thế, nhất định sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục.”

“Cô thì biết cái gì, cô có tư cách gì mà phán xét tôi?”

Hắc Ảnh nổi điên, không ngờ anh ta lại bị một cô nhóc 18 tuổi làm cho tức giận.

“Cô chẳng hiểu chuyện gì cả, cô là một bông hoa trong nhà kính. Bố mẹ cô bảo vệ cô quá tốt nên khi cô nhìn thấy thế gian tăm tối, cô chỉ muốn dùng mạng của mình để đấu lại. Tất cả mọi thứ trên người cô không thuộc về cô, mà thuộc về bố mẹ cô. Cô có tư cách gì mà dễ dàng bỏ chúng đi như vậy?”

“Cô tưởng rằng địa ngục rất đáng sợ sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy lòng dạ con người!”

Hắc Ảnh nói rõ ràng từng chữ, từng câu từng chữ giống như được vớt ra khỏi băng, khiến người ta không khỏi run lên.

Bất chấp sự phản đối và vùng vẫy của cô, Hắc Ảnh kéo cô lên xe và cuối cùng dừng lại trước cửa nhà tù số bốn.

Những người ở trong nhà tù này đã phạm những tội lỗi không thể tha thứ được, tất cả đều đã được định án tử hình, cuộc đời này về cơ bản đã chấm dứt.

Hắc Ảnh tùy ý bước vào, anh ta chỉ vào nhóm phạm nhân đang lao động phía dưới, trong đó có một người chọc đầu.

“Anh ta chăm chỉ làm việc suốt cả một đời, để cho vợ mình được sống sung sướng hơn. Nhưng vợ anh ta lại lén lút qua lại với người khác sau lưng anh ta. Có một hôm, anh ta về nhà sớm bắt gặp cảnh tượng đó, tức giận quá nên đã dùng búa đập vỡ đầu tên gian phu đó.”

Sau đó Hắc Ảnh lại chỉ vào một người phụ nữ gầy như que củi.

“Chồng cô ta bất ngờ qua đời, cô ta chăm sóc mẹ chồng nằm hôn mê liệt giường, cuối cùng bà mẹ chồng mất. Anh chị dâu chị ta tính kế định giết để cướp tài sản, vì không tiền không thế nên chị ta đành phải ở đây chờ chết.”

“Người kia, là một quân nhân đã về hưu, đỡ một người ở trên đường.”

“Ông ấy bị người kia lừa, tức giận trả thù nhưng lại khiến hai người chết, một người bị thương.”

“Những người này, có đúng cũng có sai, làm sao có thể phân biệt được bọn họ rốt cuộc là người xấu hay người tốt?”

Châu Vũ nghe được câu đó, mãi một lúc sau cũng không phản ứng lại được.

Rốt cuộc ai mới là người xấu, ai là người tốt.

Cô siết chặt tay và nói: “Giết người là không đúng, sinh mạng của người khác đều là bố mẹ bọn họ vất vả lắm mới sinh ra được.”

“Vậy bây giờ cô định từ bỏ sinh mạng của mình sao? Vì sao cô lại có suy nghĩ ngu ngốc đó?”

“Anh…”

Châu Vũ nghe được câu này, tức giận nhưng không nói được gì.

Dù sao cô cũng đã ăn rồi, cô không thấy hối hận. Làm chuyện gì cô cũng hiếm khi để lại cho mình đường lui, cho dù đoạn đường trước mắt khiến đổ máu, hay thương tích đầy mình nhưng cô vẫn sẽ dũng cảm tiến lên phía trước.

Cô là người cho dù có gặp khó khăn để đâu cũng không thay đổi con đường mình đã chọn.

“Châu Vũ, lau sạch hai mắt của cô đi. Đừng tin những gì trước mắt, những gì cô nhìn thấy chưa chắc đã phải là thật. Những gì cô không nhìn thấy, chưa chắc đã phải là giả.”

“Nhưng tôi nhìn thấy Hắc Ảnh anh đùa giỡn với tình cảm của người khác, coi mạng người như cỏ rác, phá hoại gia đình của người khác, chiếm không thành quả của người khác.”

Cô buộc tội hành vi độc ác của Hắc Ảnh nhưng anh ta không hề quan tâm, anh ta không biết mình cố gắng giải thích những gì trước mặt cô.

Cô nói không sai, anh ta là một thằng khốn nạn độc ác, hai bàn tay dính đầy máu tươi, lúc nào cũng muốn đẩy người khác vào chỗ chết.

Nhưng như vậy thì đã sao…

Anh ta đâu có quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Anh ta thậm chí không có một cái tên đàng hoàng, anh ta chỉ làm vật thay thế cho người khác, là một cái bóng không nhìn thấy mặt trời.

Không ai quan tâm quá khứ của anh ta, quan tâm anh ta đã gặp phải những chuyện gì mà chỉ chất vấn những tội lỗi anh ta đã làm.

Con người vốn dĩ là như thế, làm sao anh ta có thể hy vọng xa vời rằng cô gái này sẽ thuộc một kiểu khác đây?

Hai tay Hắc Ảnh để sau lưng, ánh mắt trở nên lạnh lùng trong phút chốc. Chuyên trang đọc truyện -- trùm truуện.me --

Hắc Ảnh nhìn cô không chút cảm xúc: ‘Thực ra tôi chỉ thấy hành động vừa rồi của cô là vô cùng ngu ngốc. Cô cho rằng mình hy sinh về việc nghĩa nhưng thực ra không hề có tác dụng gì cả. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ sống cho thật tốt và tìm cơ hội báo thù. Chết là thứ vô dụng nhất trên thế giới này.”

“Không đúng, có những người còn không dám chết. Nghĩ như vậy thì cô đã làm rất tốt rồi. Dù sao mạng sống này cũng là của cô, cũng không có gì phải kiêng dè cả.”

Khóe miệng anh ta cong lên, thành một nụ cười châm biếm.

Nụ cười đó giống như một chiếc xương, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy đau đớn đến mức không thở được.

Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Hắc Ảnh và sự thất vọng từ từ lan tràn, Châu Vũ không kiềm chế được cảm giác đau đớn.

Châu Vũ không hiểu đây có phải là do tình cảm với Dương Việt làm ảnh hưởng không.

“Muốn chết thì cô chết xa tôi ra một chút. Đến hoàng tuyền nhớ ở cạnh chị Trúc Linh của cô, như thế cô ta sẽ không cô đơn nữa.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ làm như thế. Tôi còn bao nhiêu ngày nữa?” Cô siết chặt nắm tay, cố chấp nói.

“Tầm mười ngày nữa, cô vẫn kịp thời gian đưa tiễn Hứa Trúc Linh.”

“Cái gì? Tình trạng của chị Trúc Linh đã nghiêm trọng như vậy sao?” Châu Vũ vô cùng hối hận, là cô đã tạo cơ hội cho Hắc Ảnh.

“Thuốc giải, thuốc giải ở đâu?”

Châu Vũ vội vàng hỏi.

“Thuốc giải đang ở chỗ tôi nhưng tôi không đưa cho cô đâu. Đã có người trả giá cho nó rồi.”

“Tôi cũng có thể đưa tiền cho anh. Nếu như anh vì tiền mới giúp người khác làm việc xấu thì tôi có thể cho anh nhiều tiền, rất nhiều tiền.”

“Thứ tôi cần là quyền lực, thứ quyền lực tối thượng.”

Hắc Ảnh cứ thế bỏ đi không thèm quay lưng lại, dưới ánh nắng bóng lưng anh ta được kéo dài ra, trông có vẻ cô đơn.

Châu Vũ vô thức bước lên phía trước hai bước, đột nhiên trong đầu cô hiện ra suy nghĩ muốn chạy tới ôm lấy anh ta từ phía sau.

Châu Vũ cứ đứng nhìn Hắc Ảnh bỏ đi như thế. Cô bị anh ta bỏ lại trước cửa nhà giam, ở đây không có xe đi lại, nếu cô muốn tự đi ra ít nhất cũng phải tự đi bộ 1 tiếng đồng hồ.

Như thế là thế nào? Anh ta đem cô qua đây mà không chịu đưa cô về sao?

Đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên, là Hắc Ảnh gửi tin nhắn tới.

“Nếu cô muốn chết thì cách xa tôi một chút. Xe của tôi không chở xác chết.”

“Đúng là gặp quỷ, rõ ràng là anh đưa tôi đến đây! Đồ khốn nạn!”

Cô coi điện thoại thành Hắc Ảnh, vứt xuống đất và giẫm thật mạnh lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play