“Cố Thành Trung, anh luôn nói em thay đổi thế này thế kia nhưng anh có thấy là mình đã thay đổi những gì không?”

Hai tay Hứa Trúc Linh chống eo, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn Cố Thành Trung vô cùng nghiêm túc.

Cố Thành Trung nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại. Đúng là anh chưa từng suy nghĩ kỹ về chuyện này.

“Anh thay đổi ở đâu?”

“Người bên ngoài đều nói Cố Thành Trung là người rất quyết liệt, thủ đoạn độc ác, người khác nghe danh đều sợ hãi. Nhưng Cố Thành Trung mà em nhìn thấy không phải là người như thế. Anh ấy vô cùng dịu dàng, rất chu đáo tận tâm. Có trách nhiệm, gánh vác mọi công việc, coi trọng tình nghĩa…”

Hứa Trúc Linh vẫn chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung cắt ngang.

Anh véo má cô rồi nói: “Anh chỉ đối xử với một mình em như vậy thôi. Ở bên ngoài anh vẫn là Cố Thành Trung khiến người khác đau đầu.”

“Với tính cách trước đây của anh, trong mắt không thể chứa được một hạt cát thì chuyện phản bối như thế này, anh nhất định không thể chấp nhận được. Nhưng anh xem anh hiện giờ đi, anh đã trở nên rất khoan dung, lương thiện rồi. Đây đâu phải là đối với mỗi một mình em mà cả với những người xung quanh anh nữa.

“Hứa Trúc Linh, em cảm thấy thế giới này là lương thiện hay tăm tối?”

“Thế giới này sao? Cô đơ người ra một lát, cô chưa kịp nghĩ quá nhiều đã nói: “Mặc dù lớn lên ở nhà họ Hứa, có nhiều chuyện không vui. Nhưng bọn họ có người ly tán, có người đã chết, oán hận có lớn đến đâu cũng đi vào hết lòng đất thôi. Thế giới này lương thiện bởi vì em gặp được rất nhiều người tốt, có lẽ hạnh phúc của em vẫn còn ở phía sau.”

Cố Thành Trung nghe vậy ôm chặt cô vào trong lòng rồi nói: “Em nói đúng, hạnh phúc của chúng ta vẫn còn ở phía sau.”

“Nếu anh không gặp được em thì lúc anh hai nghĩ cách hãm hại anh, có lẽ anh đã phát điên rồi. Anh ẩn mình bốn năm vì anh ấy nhưng có thể đổi lại được gì. Lúc đó em ở bên cạnh anh nên anh mới có thể giữ được chút lý trí cuối cùng khi sắp biến thành loài ma quỷ.”

“Bởi vì em cảm thấy thế giới này lương thiện nên cho dù anh bị thế giới tàn khốc này làm bị thương bao nhiêu lần đi chăng nữa anh cũng cảm thấy nó tốt đẹp.”

“Hứa Trúc Linh anh tin tưởng em nên mới tin tưởng cả thế giới này.”

Câu nói cuối cùng, từng lời từng chữ đều rất rõ ràng, quấn quýt bên tai cô, khiến trái tim cô không khỏi run lên.

“Nếu… nếu em phản bội anh, lừa dối anh thì sao?”

Giọng nói của cô vang lên khe khẽ, thậm chí còn hơi run rẩy.

“Nếu vậy anh sẽ hủy hoại cả thế giới này.”

“Vậy anh sẽ… đối xử với em như thế nào?”

Hứa Trúc Linh cảm thấy mình rất tàn nhẫn. Cố Thành Trung không trả lời ngay lập tức câu hỏi của cô, ánh mắt anh trở nên sắc hơn, rõ ràng là anh không muốn trả lời câu hỏi này.

“Bỏ qua câu hỏi này, chuyện này không thể có được.”

Cố Thành Trung khẳng định chắc nịch.

“Không được, em muốn biết.” Cô kéo tay áo của anh, cố chấp muốn biết câu trả lời.

Cố Thành Trung nhíu mày sâu hơn, ánh mắt sáng lên một tia nhìn khác lạ.

Giọng anh trở nên trầm khàn khác thường, giọng nói như có sức mạnh níu giữ tâm can cô, khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

Hứa Trúc Linh nắm chặt lấy tay áo anh tâm can đau đớn như bị ai xé rách.

“Anh không muốn trả lời những câu hỏi nếu như thế này? Anh không thích chuyện nếu như này. Anh sẽ không để ngày đó xảy ra cũng không để em có cơ hội làm chuyện đó.”

Cố Thành Trung nhìn sâu vào trong mắt cô. Thực ra trong lòng anh đã có đáp án của riêng mình.

Cho dù anh có làm tổn thương cả thế giới này thì cũng sẽ không làm tổn thương đến Hứa Trúc Linh.

Cô không nghe được đáp án mà mình mong muốn nên cũng không biết rõ trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào.

“Em đi nấu cơm cho anh, lâu lắm rồi em không vào bếp.” Cô vội vàng chạy đi, cô sợ đứng đó lâu Cố Thành Trung sẽ phát hiện ra mọi chuyện.

Cô vào phòng bếp rồi mới thở dài một tiếng.

Lúc thái rau, cô không để tâm nên không cẩn thận bị con dao cắt vào tay.

Kể từ khi cô đi theo công việc này, dao trong nhà đều đã được thay hết, thành loại có lưỡi rất sắc. Dù chỉ quẹt nhẹ qua một chút cũng để lại một vết thương nhỏ.

Máu đỏ lập tức chảy ra.

Cô đau đến mức định kêu lên nhưng lại nhanh chóng ngừng lại được, cô không muốn làm Cố Thành Trung lo lắng.

Nhưng anh đã đi vào, nhìn thấy tay cô bị dao cứa, anh không kìm được nhíu chặt mày.

Ngoài đau lòng cho cô, anh còn cảm thấy tức giận.

“Sao em lại không cẩn thận như vậy? Về sau anh làm sao yên tâm để em tới nhà hàng nữa?”

Nói xong anh mới phát hiện ra từ nãy tới giờ Hứa Trúc Linh không hề có phản ứng. Anh ngẩng đầu lên đã thấy hai mắt cô đỏ ứng, nước mắt rưng rưng.

“Sao em lại khóc rồi?”

Trái tim anh run lên một cái, giọng nói đành phải dịu đi.

“Đúng là không nói nặng lời được với em. Anh mới nói em một câu mà em đã đỏ cả mắt lên rồi. Nhưng đúng là em làm việc không để tâm, anh nhận sai với em, em cũng nhận sai với anh được không?”

“Vâng, em cũng nhận sai với anh, về sau em sẽ cẩn thận hơn.”

Cô đã không cảm thấy đau nữa nhưng chỉ là muốn nhân chuyện này để phát tiết cảm xúc.

Cô muốn khóc một chút để anh đau lòng vì cô.

Cô muốn rơi một chút nước mắt để thể hiện cảm xúc trong lòng.

“Trúc Linh, em phải hứa với anh, về sau khi anh không ở cạnh em, em cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Anh không muốn em phải từ bỏ ước mơ của mình, anh chỉ cho phép em làm những chuyện mà em muốn… nhưng em phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

Cô khóc không thành tiếng và chỉ biết không ngừng gật đầu.

Bởi vì Cố Thành Trung nói một câu…

Về sau anh không ở bên cạnh em nữa, em cũng phải chăm sóc mình cho thật tốt!

“Cố Thành Trung…”

Cô không khống chế được mình nữa, cứ thế ôm chặt lấy anh.

“Trúc Linh.”

Anh gọi tên của cô nhưng không hỏi cô làm sao.

Có những chuyện giữa vợ chồng với nhau không cần nói rõ mà hai bên cũng hiểu được lòng nhau.

“Chỉ cần em cần anh thì anh lúc nào cũng ở bên em. Hứa Trúc Linh, đây là chuyện duy nhất mà anh có thể làm được cho em.”

“Vâng, vâng… em nhớ rồi.”

Cô không ngừng gật đầu, giọng nói cũng nghẹn ngào.

Cuối cùng lại là Cố Thành Trung nấu cơm. Cô khóc nhiều rồi nên chỉ đứng một bên ăn xoài, chờ cơm được nấu xong.

Những cảm xúc khó chịu vừa rồi cũng dần dần được bình tĩnh lại, cô đứng bên cạnh không ngừng thúc giục anh làm nhanh lên vì cô sắp chết đói.

Lúc đồ ăn được bưng lên, cô ngây người ra: “Chỉ có một chút vậy sao? Vậy còn hai người Khương Anh Tùng thì sao?”

“Đồ ăn anh làm chỉ có mình em được ăn, đồ ăn của bọn họ đã có đầu bếp làm.”

“Cố Thành Trung, sao anh ích kỷ vậy?”

“Anh đã nói rồi, từ trước tới giờ anh luôn ích kỷ với những chuyện liên quan đến em như vậy.”

Cố Thành Trung gõ vào cái đầu nhỏ của cô. Chờ cô ăn xong, anh thu dọn bát đĩa rồi bảo cô về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi cô rời đi, Cố Thành Trung gọi tới một số điện thoại.

“Diên, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Diên đã nói cho Cố Thành Trung biết giao dịch giữa cậu ta và Hứa Trúc Linh. Anh kiên quyết từ chối, anh không cần sự giúp đỡ của Diên, anh tuyệt đối sẽ không để Hứa Trúc Linh làm vật hi sinh.

“Cuối cùng anh cũng không bình tĩnh được nữa rồi đúng không? Anh có biết bệnh của Hứa Trúc Linh đã vào đến tận xương rồi không?”

“Cậu nói vậy là có ý gì? Trúc Linh làm sao?”

“Cô ấy trúng độc, anh không phát hiện ra dạo này cô ấy rất hay cảm thấy buồn ngủ sao? Anh là chồng của cô ấy mà chẳng lẽ không nhìn ra sao? Cố Thành Trung, anh đúng là quá vô trách nhiệm!”

Giọng nói của Diên lạnh lùng, mang theo cả sát khí.

Nghe được câu này, trái tim của Cố Thành Trung không khỏi run lên.

Gần đây đúng là thời gian ngủ của cô rất dài, anh tưởng rằng vì trời lạnh nên cô buồn ngủ, không ngờ cô lại đang mắc bệnh.

“Thuốc giải! Thuốc giải ở đâu?”

Cố Thành Trung vội vàng nói, giọng nói đã không khống chế được cơn run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play