Hứa Trúc Linh ngây người ra một lát, mãi một lúc sau cô mới nghĩ ra hai từ này có nghĩa là gì.
Văn hóa Việt Nam đúng là bác đại tinh thâm.
Cô xấu hổ vùi mặt xuống. Đã một tháng cô và Cố Thành Trung không gặp nhau, cô và Hắc Ảnh không có hành động gì thân mật nên cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Thời gian lâu dần, cô cũng quên mất chuyện này. Không ngờ vừa mới về. Cố Thành Trung đã muốn làm chuyện xấu, đúng là xấu hổ.
Hai người đi lên văn phòng chủ tịch ở tầng trên, Hứa Trúc Linh bị anh đặt thẳng lên giường.
Cô chưa kịp phản ứng, Cố Thành Trung đã bắt đầu xé quần áo của hai người ra.
Cô vẫn còn lo lắng kết quả điều trị của anh, không biết cơ thể của anh đã hồi phục hoàn toàn chưa. Nhưng cô vẫn chưa kịp hỏi thì đã bị anh dùng miệng bịt chặt.
Mới đầu, Hứa Trúc Linh vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, cô không biết để tay chân ở đâu và cả người thì cứng đờ.
Cô cứ để mặc cho anh thoải mái xâm chiếm, cả người cô căng cứng.
“Em cứ giao người mình cho anh là được.”
Đôi môi mỏng của anh kề sát vào tai cô, phả vào tai cô dòng không khí nóng rực.
Hứa Trúc Linh nghe được câu đó cả người không khỏi run lên, cũng tê dại đi rất nhiều.
Cô cố gắng mở to mắt để không bị anh mê hoặc.
“Cố Thành Trung, em vẫn còn rất nhiều chuyện vẫn chưa hỏi anh. Anh phải giải thích rõ ràng cho em biết.”
“Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ từ từ nói cho anh biết.”
“Không được! Anh là đồ xấu xa, không nói năng gì cứ thế bỏ đi lâu như vậy, lại còn nói cái gì mà cùng em chiến đấu. Đến cuối cùng cũng chỉ để cho em ra mặt. Bây giờ nghĩ lại em thật sự không biết trước đây mình đắc ý cái gì.”
Hứa Trúc Linh tức giận nói.
“Được, anh nói cho em biết đáp án.”
Giọng anh trầm thấp, trong đó có cả một chút bất lực không biết làm sao, anh thật sự không thắng nổi sự kiên cường của người cô gái nhỏ trước mặt.
Cô cúi sát xuống cạnh tai cô và thì thầm.
“Anh yêu em.”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh cảm thấy cả linh hồn của mình cũng đang run lên.
“Em… em muốn anh nói cho em biết câu trả lời, anh nói với em cái này làm gì?”
Cô nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp.
“Câu trả lời chính là anh yêu em, anh thương em, anh nhớ em. Anh nhớ em đến phát điên, anh muốn thơm lên trán em, muốn kéo tay em đi, muốn hôn lên tóc, lên trán, lên mắt, lên môi em.
“Anh muốn ôm em, bế bổng em lên cao. Cõng em, cùng em cưỡi ngựa về nhà. Anh muốn thấy em cười, thấy em đùa nghịch. Thấy em vô lo vô nghĩ như trẻ con. Thấy em ăn vụng, thấy em ngủ, thấy dáng vẻ em làm nũng, không nói đạo lý.”
“Hứa Trúc Linh, anh nhớ em, nhớ em đến mức phát điên, anh muốn tiếp xúc da thịt mình với em. Anh muốn nói với em anh nhớ em nhiều như thế nào.”
Hứa Trúc Linh chìm đắm trong những lời nói ngọt ngào đó, nhất thời không bình tĩnh lại được.
“Anh yêu em.”
Anh nói từng chữ ra một.
“Nói dối…” Giọng cô mảnh mai yếu ớt: “Những gì đàn ông nói lúc ở trên giường đều là dối trá.”
“Vậy chúng ta xuống dưới đất nói.”
Cố Thành Trung ôm cô xuống đất.
Hả?
Tim gan Hứa Trúc Linh run lên, tự nhiên cô cảm thấy sợ hãi.
“Anh, em sai rồi, em thật sự sai rồi. Em tin rồi, em tin rồi được chưa?”
“Con người của em ấy à, đúng là quá dễ tin người, em cũng không còn nhỏ nữa, sao lại dễ tức giận như vậy?”
“Anh… anh tha cho em đi.”
“Gọi anh gì chứ, gọi ông xã.”
“Em gọi rồi thì anh có tha cho em không?”
“Có thể xem xét.”
“Ông xã, anh tha cho em đi, ông xã, cầu xin anh đấy…”
Cô lập tức chịu thua, giọng nói mềm mại, đáng thương gọi “ông xã”, hi vọng có thể lấy được chút thương hại của Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô, tim gan lập tức mềm cả ra.
Trong nháy mắt, anh không còn biết lý trí là gì.
Anh chỉ biết đến cô gái mà anh yêu vô cùng này.
Tiếp sau đó càng mãnh liệt hơn.
Đến cuối cùng cô mệt mỏi rã rời, giống như một người suýt chết đuối trên biển.
Cách duy nhất để có thể sống sót, chính là dựa vào tấm gỗ trôi nổi Cố Thành Trung kia.
“Em… em cũng rất yêu anh… Cố Thành Trung… rất yêu, rất yêu anh…”
Anh đã nói nhiều như thế, cô cũng nên có chút đáp lại.
Cho dù cô chỉ nói vài chữ ngắn ngủi, nhưng đối với anh đó đã là niềm hạnh phúc vô bờ.
Giữa ban ngày, tấm rèm được kéo xuống, che đi cảnh phong tình trong phòng.
Ý thức của Hứa Trúc Linh chỉ còn nhớ tới sau khi mọi chuyện kết thúc, Cố Thành Trung ôm cô vào trong phòng tắm để tắm cho cô.
Anh tắm cho cô, còn cô ngủ từ lúc nào không biết, đây là tình trạng trước nay chưa từng có/
Cố Thành Trung cũng hơi nhíu mày, trước đây cô luôn ồn ào kêu đau, kể cả có mệt mỏi thế nào, cô cũng cố chịu đến sau khi tắm xong, lên giường rồi mới ngủ thiếp đi trong lòng của anh.
Có lẽ thật sự là do quá mệt, anh thương xót đặt cô xuống dưới rồi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô. Da thịt trên người cô sau khi được tắm nước nóng có một màu hồng nhạt rất quyến rũ.
Cố Hoài Trung ôm cô vào trong lòng, trong chốc lát anh cảm thấy khoảng trống trong lòng mình cuối cùng cũng được bù đắp, bản thân anh cũng đã sống lại.
Mấy ngày trước anh đều bị nhốt trong bệnh viện quân y, không thể liên lạc được với bên ngoài, thậm chí còn không gặp được Nguyên Doanh.
Hàng ngày ngoài chuyện chỉ được gặp bác sĩ Quế Anh y, uống thuốc, truyền nước anh còn phải chịu đựng đau đớn khi tắm rửa bằng dụng cụ.
Anh chỉ muốn phối hợp điều trị, nghe lời cô phải sống sót trở về.
Mỗi ngày anh đều lo lắng cho tình hình hiện tại của cô nhưng lại không thể làm được gì.
Anh muốn bình tĩnh lại nhưng phải đau khổ đến phát điên.
Lần này, anh cuối cùng cũng được trở về, có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô. Cảm giác này… thật tốt.
Cố Thành Trung xoa tóc cô rồi nói nhỏ: “Hứa Trúc Linh, anh thật sự rất yêu em.”
“Chúng ta sẽ bình yên đi nốt quãng đời còn lại.”
Hứa Trúc Linh mơ mơ màng màng ngủ tới chiều tối, cô phát hiện ra mình không ở công ty mà đã về nhà.
Cô xoa huyệt thái dương, thời gian gần đây hình như cô dễ ngủ gật.
Có lẽ cô cần ngủ đông, cô tự thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.
Không nhìn thấy Cố Thành Trung đâu, trong lòng cô thấy hơi lo lắng, cô đi xuống dưới tìm.
Vừa xuống dưới cô đã ngửi thấy mùi lẩu quen thuộc.
Bước vào phòng bếp, cô đã thấy nồi lẩu đôi đang sôi sùng sục, bên cạnh là những món ăn kèm, chỉ riêng thịt bò đã có mấy đĩa lớn.
Chỉ có những lúc ăn lẩu, cô mới không cảm thấy chiếc bàn này to.
Trong phòng vô cùng ấm áp còn bên ngoài mưa gió tiêu điều.
Bên ngoài… trời đang mưa.
Cô nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc bên trong nhà bếp, có Ngọc Vy, Nguyên Doanh và có cả Cố Thành Trung.
“Anh, sao anh biết em thích ăn tôm hùm Boston vậy? Anh chu đáo chuẩn bị xong hết cho em rồi sao?”
Ngọc Vy định bước tới lấy nhưng đã bị Cố Thành Trung ngăn cản.
“Em thích ăn sao? Anh không biết đâu. Nhưng Trúc Linh thích ăn. Nếu em thích ăn thì tự bảo với chồng em đi, đừng gọi chồng người khác.
Cố Thành Trung đối xử rất “tuyệt tình” với em gái của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT