“Anh ngủ trên sô pha, anh không để ý đâu. Nếu em không nỡ thì có thể nhường giường cho anh ngủ, em ngủ trên sô pha. Đừng có mà nói đạo lý với anh, em vốn dĩ không hề nói chuyện đạo lý. Nếu em không muốn anh trói em lại hoặc bịt miệng em lại thì nên ngoan ngoãn ngồi đó cho anh.”

“Anh ngày thường cái gì cũng dựa vào em, chỉ là lúc này em bị thương rồi, anh không thể vẫn nghe theo em được. Em tốt nhất là đừng có phí lời, cũng đừng có ngoan cố đến cùng, theo anh thấy thì đó đều chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.”

“Ngoan ngoãn ngồi xuống đi, đây là mệnh lệnh” Anh mở miệng gắn từng chữ một nói, giọng nói lạnh lùng, mang theo uy nghiêm Bạch Minh Châu lập tức rùng mình.

Mỗi lần bản thân xảy ra chuyện gì, Nguyên Doanh đều trở nên sặc mùi thuốc súng.

Đúng lúc này, có người gõ cửa, Nguyên Doanh nhìn từ cái lỗ nhỏ trên cửa ra, sau đó hỏi là ai.

“Đây chỉ là thức ăn đặt bên ngoài mà thôi, anh có cần phải bày vẻ căng thẳng như vậy không, giống như phim chống khủng bố không bằng.”

Nguyên Doanh không lập tức trả lời, sau khi mở cửa cầm lấy thức ăn, mới mở miệng nói: “Em thật là không có ý thức cảnh giác gì cả, một cô gái như em sống lẻ loi một mình ở đây. Lúc nãy anh nhấn chuông cửa, em cũng chẳng thèm hỏi là ai đã mở cửa rồi, không sợ anh là kẻ xấu hay sao?”

“Tôi xem từ cái lỗ nhỏ trên cửa rồi!”

“Phải không vậy? Xem rồi vẫn cho anh vào hay sao?”

“Anh.” Bạch Minh Châu khẽ cắn môi, năng lực điều tra của tên này thật có thể so sánh với mắt diều hầu, lúc trước bố nói anh ta nhất định sẽ là quân nhân ưu tú nhất. Tổ chất cơ thể anh ta và quân nhân bình thường so với nhau đều rất mạnh mẽ, chỉ cần tham gia huấn luyện chính thống, nhất định có thể làm rạng danh tổ tiên, có thể vì quốc gia kiến công lập nghiệp.

Chỉ là anh ta bởi vì chính mình, cả đời chỉ có thể cầm dao phẫu thuật, ở hậu phương cứu người trị thương, mất đi cơ hội kiến công lập nghiệp.

Cô vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt đầy tiếc nuối của bố, ảo não hối hận, vô cùng đau đớn.

Cô hít một hơi thật sâu, gạt đi những hồi ức trong đầu, nói: “Thân thủ của tôi cũng tốt, không thể có chuyện gì xảy ra đâu.”

“Nêu đối phương chuẩn bị thuốc mê, đến lúc đó em khóc cũng không kịp đâu.” “Nguyên Doanh, đây đều là những kết quả rất hiếm khi xuất hiện, anh có cần phải can thiệp nhiều như vậy hay không?

“Có liên quan đến sự an toàn của em, anh nhất định phải can thiệp rồi. Anh đã tìm người lắp thiết bị theo dõi trước cửa nhà em, cũng có ý định lắp thiết bị theo dõi cảm biến nhiệt độ tia hồng ngoại trong nhà, bảo đảm sự toàn của em.”

“Anh rõ ràng là đang giám sát tôi thì có.”

“Nếu em không thích, anh có thể nhường một bước, thiết bị giám sát trước cửa là cần thiết. Em cũng đừng có ảo tưởng dùng kẹo cao su che đi. Chỉ cần bị anh phát hiện, anh cũng chẳng ngại trở về từ quân ngũ đâu đấy.”

“Được, coi như anh lợi hại! Đưa đồ ăn cho tôi, tôi đói bụng rồi.”

“Cái này không dinh dưỡng.”

Sau đó, Nguyên Doanh liền ném thức ăn vào thùng rác. “Mẹ kiếp! Lẩu cay yêu thích của tôi! Nguyên Doanh, anh cố ý đúng không, vậy tôi ăn cái gì đây? Trong tủ lạnh không có chút đồ ăn nào!”

“Đi mua đồ ăn với anh, trở về anh làng cho em ăn.”

“Không đi!”

“Em đang định yêu cầu anh bế em đi đấy à?”

Bạch Minh Châu nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể thay xong quần áo, đi theo Nguyên Doanh ra ngoài.

Cô đi rất chậm, cố ý kéo dài thời gian, lại bị Nguyên Doanh nắm lấy cổ tay còn lại, mạnh mẽ kéo đi.

Bàn tay anh ta rất lớn, độ ẩm cuồn cuộn không ngừng truyền đến. Trái tim Bạch Minh Châu run lên, khuôn mặt nhỏ bất giác đỏ bừng.

Bóng đêm có chút tối, anh ta không hề chú ý đến.

Bạch Minh Châu thầm mắng bản thân không tiền đồ, chẳng qua chỉ là nắm tay thôi mà đã đỏ mặt thở hổn hển, một chút bình tĩnh cũng không có.

Rất nhanh đã đến siêu thị lớn gần đó, Bạch Minh Châu cũng đã bình tĩnh trở lại, cố ý xị mặt xuống, để anh ta mất mặt.

Nguyên Doanh đã sớm quen rồi, cũng không nói thêm gì.

Nguyên Doanh chọn đồ ăn vô cùng nghiêm túc, thân là một bác sĩ, anh ấy rất quan tâm đến việc giữ gìn sức khoẻ.

Rau củ quả nhất định phải là tươi nhất, mua thịt hay những thức ăn khác cũng vậy, thậm chí có thể từ màu sắc của thịt gà, phân biệt được gà này chết như thế nào, đã chết mấy ngày, đông lạnh mấy ngày.

Anh ta từ trong túi móc ra bao tay dùng một lần, dưới con mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, đưa con gà qua.

“Minh Châu, buổi tối ăn con gà này nhé. Thời gian chết của con gà này không vượt qua 48 giờ, thời gian đông lạnh cũng mới 12 tiếng đồng hồ. So ra thì có thể nói là còn rất tươi.”

“Ngày mai anh đi chợ mua thức ăn sớm một chút vậy, ở đấy có gà sống tươi ngon. Gần đây có dịch cúm, anh cũng phải cẩn thận lựa chọn mới được.” Bạch Minh Châu nghe mấy lời này, da đầu liền tê dại.

Tất cả những người học y đều như thế này sao? Những con gà này trong mắt cô rõ ràng đều có dáng vẻ y hệt nhau mà!

“Tôi còn muốn ăn thịt nữa.”

“Ừm, anh chọn giúp em.”

Nguyên Doanh đi vào quầy thịt heo, chọn được một khối rất tươi.

Nhân viên cửa hàng chuẩn bị cắt thịt giúp anh ta, nhưng mà Nguyên Doanh lại muốn tự mình cắt lấy Anh ta mài mài con dao cắt thịt, nói: “So với dao phẫu thuật thì cùn hơn nhiều.”

“A.”

“Phần thịt trên đùi heo này, nếu dựa theo nguyên lý cơ bắp mà giải phẫu thì lúc đem hầm canh mới không bị mất đi bị phần tươi ngon của chất thịt.”

“Anh trai… Anh đừng nghiêm túc như vậy nữa có được không, anh không cảm thấy mọi người đều đang nhìn anh như nhìn quái vật hay sao?”

Bạch Minh Châu che mặt, nghiêng người lại gần tai anh ta nói.

“Em gọi anh là anh trai rồi.”

“Trời…Tôi chỉ biểu đạt một cách khoa trương thôi, có được không?”

“Anh vốn đĩ chính là anh của em mà, không cần biểu đạt khoa trương đâu.”

“Làm ơn đi, đây có phải là trọng điểm tôi muốn nói đâu?”

“Được thôi, đi mua những thứ khác đi. Xem xem có ngân nhĩ hay không, sáng mai anh nấu canh ngân nhĩ cho em.”

Bạch Minh Châu chỉ có thể tuân lệnh đi theo, sau đó anh ấy đã mua rất nhiều đồ.

“Chàng trai à, mắt bà không tốt, tất cả hết bao nhiêu tiền vậy?”

Có một bà lão ngăn Nguyên Doanh lại hỏi.

“Chín đồng tám, con cá này tương đối tươi ngon, con cá kia sống không quá ba giờ nữa.”

“Được, được, thật sự cảm ơn chàng trai trẻ. Đây là bạn gái cậu à. Cũng thật là xinh đẹp đây.

Bà lão cẩn thận rướn người về phía trước để quan sát hai người bọn họ.

“Đúng là trai tài gái sắc!”

Lời nói này gõ mạnh vào trái tim của Bạch Minh Châu, khiến trái tim cô không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

“Cô ấy là em gái cháu.”

“Ồ, ồ, thì ra là em gái àI”

Hai chữ em gái này khiến trái tim vừa kích động của cô như bị ném xuống mười tám tầng địa ngục.

Đúng vậy……

Cô và Nguyên Doanh chỉ là anh em, mặc kệ cô nỗ lực như thế nào cũng không thể thay đổi mối quan hệ huyết thống này.

Cô không thừa nhận người anh trai này, chẳng lẽ anh ta sẽ không tồn tại nữa hay sao?

Cho tới nay cô đều chỉ đang lừa mì dối người mà thôi.

“Làm sao vậy?” @) Nguyên Doanh đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trở nên lạnh lẽo, nhịn không được sờ sờ: “Không thoải mái à?”

“Không, tôi mệt rồi, vê nhà đi.”

“Mua nhiều đồ như vậy cũng cần phải về nhà thôi. Đồ tươi để không được lâu, phải nhanh chóng ăn hết mới được.”

Sau đó Nguyên Doanh đưa cô trở về, một tay cầm túi lớn túi nhỏ, tay còn lại nắm tay cô.

Cô không đành lòng, nói: “Đưa tôi một ít đi, tôi có một tay bình thường mà.”

“Không cần đâu, có anh ở đây, không cần em phải vất vả cái gì.”

Bạch Minh Châu nghe vậy, nhịn không được hỏi: “Nguyên Doanh, nếu chúng ta không phải anh em, anh vẫn sẽ đối với tôi như vậy sao? Sẽ…đối tốt với tôi như vậy sao?”

“Không cần nghĩ nhiều như vậy, sao em có thể không phải là em gái anh chứ?”

“Được thôi” Em gái thích anh trai, đây là chuyện không thể chấp nhận trên đời.

Cho dù càng thích đi nữa cũng phải kiềm chế, chôn sâu trong tim.

Tình cảm sâu đậm là một vở bi kịch, phải lấy cái chết để ngắt câu. Hai người về đến nhà, anh ta đặt nguyên liệu nấu ăn xuống, sau đó lấy rượu thuốc từ trong túi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play