Đọc xong thư, khóe môi của Hứa Trúc Linh không kìm được cong lên, nở thành một nụ cười.
Cô cẩn thận ghi nhớ nội dung bức thư vào trong lòng, nụ cười vì thế cũng vô cùng vui vẻ.
Vị luật sư đứng bên cạnh thấy vậy, nói: “Cô Hứa Trúc Linh, bao giờ chúng ta có thể xuất phát đi tới tập đoàn…”
“Anh đừng làm phiền tôi, để cho tôi cười một lát đã, anh không nhìn thấy sao?”
Hứa Trúc Linh không buồn tức giận, liếc nhìn vị luật sư đứng bên cạnh. Đúng là đàn ông, không hiểu lãng mạn.
Vị luật sư kia định lên tiếng nhưng rồi lại ngơ ngác nhìn cô.
Hứa Trúc Linh đọc đi đọc lại bức thư mấy lần rồi mới gấp nó lại để vào trong túi áo.
Đây có được coi là thư tình không? Cô nhất định phải giữ nó thật kỹ.
Luật sư vẫn ở chỗ cô, lấy ra đưa cho cô xem bản thỏa thuận mà lúc đầu Cố Thành Trung đã bảo cô ký.
Thông tin mà Hắc Ảnh biết là giả, mọi người đều nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhất định Hắc Ảnh không thể ngờ rằng thỏa thuận về cổ phần tài sản lại nằm trong tay Hứa Trúc Linh.
Anh ta thông minh và cũng biết rõ Cố Thành Tung không phải là người đơn giản. Một người thông minh như vậy nhất định phải giấu kỹ những thứ quan trọng như thế này đi, không thể để nó ở Đà Nẵng được.
Có thể là ở ngân hàng nước ngoài hoặc do tư nhân quản lý.
Anh ta nhất định không thể ngờ được, ngày nào anh ta cũng gặp mặt Hứa Trúc Linh nhưng không biết chuyện bản thỏa thuận đang nằm ở chỗ cô.
Đây chính là thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà người ta thường nói.
Cô và luật sư tới tập đoàn rồi đợi đến 3h chiều.
Hắc Ảnh vẫn đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
Tập đoàn Cố Linh nằm ở trong một tòa nhà thương mại lớn, bên ngoài đều là màn hình LED.
Nghe thấy âm thanh, Hắc Ảnh nhướn mày bởi vì anh ta nghe thấy ba chữ Cố Thành Trung.
“Tôi Cố Thành Trung, đã mời tới đây luật sư Chu của văn phòng công chứng để làm chứng giúp tôi. Tôi tự nguyện từ bỏ cổ phần của tập đoàn Cố Linh và giao hết chỗ cổ phần đó cho vợ tôi. Cô ấy toàn quyền xử lý vấn đề này.”
Hắc Ảnh nhìn cô, anh ta nheo mắt lại, ánh mắt thâm sâu u ám.
“Hứa Trúc Linh.”
“Ừm, tôi ở đây.”
Đôi môi đỏ của cô cong lên, ánh mắt lấp lánh như phát sáng.
Cô đã thay sang một bộ vest kiểu nữ màu đen, tóc được búi cao đuôi ngựa.
Vầng trán lộ ra, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, thông minh.
Cô trang điểm tinh tế, nhìn qua trông có vẻ non nớt nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Ngọn lửa bùng cháy trong ánh mắt cô, đó chính là quyết tâm bảo vệ bằng được nhà họ Cố.
Cô phải bảo vệ người đàn ông cô, không để cho ai được phép bắt nạt.
Cô đi một đôi giày cao gót gót nhọn, cô đi tới trước mặt anh ta và nói: “Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy sau lớp mặt nạ này của anh là gì?”
Cô đưa tay ra nhưng Hắc Ảnh đã lùi lại đằng sau một bước để tránh đi.
“Dựa vào một mình cô mà cũng muốn thấy gương mặt thật của tôi sao?”
Hắc Ảnh siết chặt hai nắm đấm: “Cô phát hiện ra tôi là giả từ khi nào?”
“Tôi và Cố Thành Trung từ trước tới giờ chỉ giả vờ ly hôn. Anh không biết chuyện này sao?”
“Hóa ra là chuyện này, xem ra tôi sơ sót rồi.”
“Không chỉ có vậy, cảm giác của con người không thể sai được đâu. Anh tạo cho tôi cảm giác rất xa lạ vậy nên tôi không thể có hành động gì thân mật với anh. Nhưng tôi lại không tìm thấy điểm gì đáng nghi. Mãi đến khi anh rời khỏi Đà Nẵng, nói là phải tới London nhưng lại biến thành Ngụy Ảnh xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi nhìn thấy bóng lưng của anh nên mới bắt đầu nghi ngờ anh.”
“Bóng lưng của tôi?”
“Đúng, bóng lưng anh bắt chước theo Cố Thành Trung.”
“À?” Anh ta như phát hiện ra chuyện gì đó, cười: “Vậy cô có biết chuyện mấy hôm đó tôi không hề dùng tới thân phận của Cố Thành Trung không?”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc, nhìn anh ta trân trân.
“Như thế có nghĩa là, người mà cô nhìn thấy là Cố Thành Trung chứ không phải là tôi. Anh ta bí mật theo Nguyên Doanh đi điều trị, không thể về lại Đà Nẵng nhưng cô lại nhìn thấy anh ta. Vậy thì tôi thật sự không dám tưởng tượng anh ta điều trị bệnh tới mức độ nào hoặc là không hề chữa bệnh hẳn hoi, cố gắng sống cầm hơi trên cái thân xác bệnh tật đó?”
“Chuyện này… không thể xảy ra chuyện này được, anh ấy nhất định không xảy ra chuyện gì.”
“Vậy sao? Dù sao tập đoàn Cố Linh sớm muộn gì cũng là của tôi, nhà họ Cố từ trên xuống dưới nhất định không ai có kết cục tốt đẹp. Trò chơi cứ chậm rãi thế này mọi người mới cảm thấy hay ho, chứ một mẻ bắt sạch thì còn ý gì vui nữa? Nếu như vậy thì chúng ta cứ từ từ mà chơi thôi.”
“Anh tưởng mình sẽ chạy thoát được sao?”
“Cô tưởng cô bắt được tôi sao?”
Anh ta cười lạnh.
Sắc mặt Hứa Trúc Linh trầm xuống, cô vỗ tay, Khương Anh Tùng dẫn người từ bên ngoài vào, vây quanh Hắc Ảnh.
Nhưng cánh cửa vừa được mở ra…một đám người đang chỉ trỏ vào hai người đứng giữa.
Cảnh tượng Lâm Thanh Huyền dí súng vào đầu Khương Anh Tùng từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Lâm Thanh Huyền!”
Hứa Trúc Linh cau mày, vội vàng hét lên tên của cô ta.
Cô biết Lâm Thanh Huyền là nội gián nhưng cô cảm thấy con người là động vật có tình cảm, cho dù máu lạnh thế nào cũng có thể bị cảm hóa.
Khương Anh Tùng thật sự yêu cô ta, cô ta cũng sinh một đưa con cho anh ta. Hai người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng trong công việc.
Vì sao bây giờ mọi thứ lại thay đổi?
Đôi mắt Khương Anh Tùng đỏ au, sương mù bao trùm cả khuôn mặt.
Anh ta tức giận hét lên: “Mọi người ra tay giết đồ khốn này đi! Đừng quan tâm đến tôi, mạng của tôi có đáng gì đâu.”
“Thư ký Tùng!”
Bảo vệ cầm vũ khí vào trong nhưng hai bên do dự nhìn nhau.
Bọn họ cầm súng điện trên tay nhưng trong túi đã cất sẵn súng. Một tay bọn họ đã để hờ vào đó, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.
“Tha cho anh ta đi, nếu không Khương Anh Tùng sẽ phải chết.”
Lâm Thanh Huyền lạnh lùng nhìn xung quanh.
Cô chưa từng nhìn thấy một Lâm Thanh Huyền nào như thế này.
Đôi môi đỏ rực, thân hình quyến rũ.
Dáng vẻ dám chém dám giết, lạnh lùng vô tình đó của Lâm Thanh Huyền khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lâm Thanh Huyền thông minh nhưng chưa từng thiếu sự dịu dàng, sự hấp dẫn của người phụ nữ.
Hiện giờ, cô ta không khác gì một sát thủ chuyện nghiệp, không hề có một chút tình cảm nào cả.
Ánh mắt nhìn Khương Anh Tùng cũng vô cùng xa lạ, người ta đều nói một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm. Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Khương Anh Tùng không có một chút tình cảm, giống như hai người chưa từng gặp mặt.
“Cô có gan thì giết tôi đi còn anh ta bắt buộc phải ở lại đây. Hứa Trúc Linh, người này làm hại tới chủ tịch, không thể giữ lại anh ta. Tôi có chết cũng không liên quan gì tới cô, cô không cần phải tự trách mình.”
Hai mắt anh ta trợn trừng như sắp nứt cả ra, tất cả cũng vì quá tức giận và đau thương.
Bị người mình yêu phản bội, cảm giác này đúng là đau đến tận xương tủy.
Hứa Trúc Linh nhìn Khương Anh Tùng trân trân. Từ trước tới giờ anh ta đều rất tôn trọng cô, trước sau gọi đều gọi cô là mợ chủ, vậy mà lần này… anh ta gọi thẳng tên của cô.
Có thể thấy Khương Anh Tùng quyết liệt như thế nào.
Nhưng cô không làm được!
“Hắc Ảnh, tôi không động vào anh, anh cũng bảo Lâm Thanh Huyền không được manh động.”
“Được, Lâm Thanh Huyền, sau khi tôi đi rồi cô buông súng xuống, để cho bọn họ tùy ý xử lý. Cô hiểu không?”
Lâm Thanh Huyền nghe vậy, đôi mắt không chút tình cảm kia chuyển động qua lại một lát nhưng cô ta không suy nghĩ quá lâu mà nhanh chóng trả lời lại: “Đàn em đã biết.”
Cảm giác này giống như máy móc vậy, cô ta chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
“Không ngờ có một ngày, cái mạng nhỏ của cô cũng ngang giá với mạng tôi. Lâm Thanh Huyền, kiếp này cô sống coi như cũng không uổng phí.”
Hắc Ảnh chỉnh trang lại quần áo rồi nở một nụ cười lạnh lùng ghê người.
Anh ta liếc mắt nhìn Hứa Trúc Linh, giống như chứng minh câu nói vừa rồi.
Rằng cô chẳng thể làm gì được anh ta.
Anh ta quỷ kế đa đoan nên từ lâu đã sắp xếp tai mắt trong cả tập đoàn Cố Linh.
Hắc Ảnh cứ thế nghênh ngang đi ra, mũi súng đen ngòm cứ nhắm vào đầu anh ta nhưng từ đầu đến cuối anh ta không thèm liếc mắt nhìn một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT