Đến cuối cùng thì cô cũng không biết có phải Diên là người dập điện thoại trước không.

Cô im lặng chờ đến buổi chiều, mới nhận được hồi âm từ Diên.

Sau khi biết được câu trả lời, đôi lông mày của cô nhíu chặt vào nhau.

Sự việc... phức tạp hơn cô tưởng tượng, và nó thậm chí có thể liên quan đến những người vô tội và làm tổn thương người khác.

Trong chốc lát cô không biết phải theo ai, rất muốn tìm ai đó để trao đổi nhưng lại không thể nói chuyện cùng bất cứ ai.

"Dường như em đang gặp phải chuyện phiền phức."

Diên khẽ nói.

"Tôi biết sơ sơ tất cả mọi thứ!"

Hứa Trúc Linh khẽ cắn môi, nói ra hết tất cả những phỏng đoán của mình.

Cô tin tưởng rằng Diên sẽ không để cho người thứ ba biết được.

"Đó là lý do mà bây giờ em cần một bàn tay trợ giúp đắc lực, ở thời điểm mấu chốt có khả năng kéo em một cái, giúp em giải quyết khủng hoảng."

"Đúng vậy, chuyện tập đoàn Phát Đạt... đối đầu với tập đoàn Cố Linh. Nhà họ Quý... Nhà họ Quý là người trong giới chính trị, và vẫn giữ một khoảng cách với tập đoàn Cố Linh, không thể để cho anh gặp phải nguy hiểm được."

"Tôi, còn có ai có thể giúp tôi một tay đây, nói tóm lại là tôi cần phải làm gì..."

“Em còn có tôi.”

Ngay khi Hứa Trúc Linh buồn rầu ủ rũ, một giọng nói từ xa vang đến bên tai, mang theo một mùi hương quỷ quái.

Cô nghe nói như thế thì cơ thể run lên cầm cập.

"Anh... Những lời này của anh là có ý gì?"

"Tôi có thể giúp em, tuy rằng trấn Kettering ở Manhattan xa xôi, nơi xa khó có thể giúp đỡ láng giềng lân cận, nhưng em đừng quên việc kẻ đầu têu là Phó Minh Nam, Phó Minh Nam vẫn còn đang trốn ở Manhattan. Tôi nghĩ, không có sức mạnh của dòng họ nào ở Manhattan là có thể so sánh được với Kettering. Vì vậy, muốn giải quyết vấn đề triệt để từ gốc rễ, em cần tôi trợ giúp."

"Hơn nữa, trên thế gian này, cũng chỉ có tôi có thể giúp được em."

"Anh tình nguyện giúp tôi sao?"

Hứa Trúc Linh dè dặt hỏi, giọng nói phát ra thì không ngừng run rẩy, có hơi rời rạc lộn xộn một chút.

"Tôi sẵn lòng." Lời nói của cậu ấy như đinh đóng cột, khẩu khí quả thực là có sự bình tĩnh và nhất quán.

Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì vừa mới chuẩn bị thở phào một cái, nhưng... nhưng hơi thở còn chưa kịp phả ra, còn đang vương ở cổ họng thì nghe được những câu chữ còn lại của cậu.

"Thế nhưng em phải trả giá rất lớn đó."

"Giá phải trả? Phải trả giá cái gì cơ?"

Cô hỏi mà lắp ba lắp bắp.

"Cho dù là phải trả giá cái gì, tôi nói ra thì em phải đáp ứng, đây là mệnh lệnh."

“Diên…”

Hứa Trúc Linh còn muốn cầu xin sự thương xót, nhưng lại bị Diên lớn tiếng cắt ngang: "Hứa Trúc Linh, không phải là tôi đang cò kè mặc cả với em, mà là mệnh lệnh. Không phải là điều mà em quan tâm nhất chính là tính mạng của Cố Thành Trung sao? Tôi cũng muốn xem, em có thể vì anh ta mà nỗ lực bao nhiêu. Hoặc là, hai người xa nhau, anh ta được sống tốt hơn. Hoặc là, anh ta vì tôi mà chết, em sống cô độc cả đời."

Trong lời nói của Diên, có những oán hận không nói nên lời đối với Cố Thành Trung.

Nói đúng hơn là đố kỵ…

Đố kỵ rằng Hứa Trúc Linh đối xử với cậu như vậy, thế nhưng cậu lại không chiếm được bất cứ tình cảm gì.

Bạn bè, cậu còn lạ gì với cái tình cảm bạn bè nữa.

"Được, tôi đồng ý với anh!"

Hứa Trúc Linh vừa nghe thấy câu Cố Thành Trung sẽ chết như thế thì trong lòng run lên cầm cập, cô gật đầu đồng ý không chút do dự.

Cho dù là phải trả bằng cái giá nào thì chúng ta cũng phải cứu anh.

Diên nghe nói như thế thì lại cảm thấy không vui một chút.

Cậu ấy cho rằng lần này cuối cùng thì mình cũng thắng, đây là sự tính toán của người đàn ông, nhưng cảm giác không cam lòng còn nhiều hơn.

Tình yêu này từ lâu đã bị bóp méo, nhưng cậu ấy không nghĩ rằng nó có gì sai trái.

Chỉ có như vậy thì cậu mới luôn cảm thấy mình vẫn còn sống, sinh động, còn biết yêu thương, còn có thể gào thét, còn có thể điên cuồng.

"Dù cho, tôi bắt em phải gả cho tôi, sinh con cho tôi, em cũng làm được sao?"

"Đúng, chỉ cần anh chắc chắn rằng Cố Thành Trung được sống, tôi có thể đồng ý với anh mọi thứ."

Cô nắm chặt chiếc điện thoại, thốt ra từng chữ một.

"Vậy thì tôi đây sẽ nhìn thấy cái gì ở đám cưới hả? Một cô dâu hoạt bát hay là một cái xác chết?"

Diên đùa cợt hỏi ngược lại.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, trái tim cũng bị dội một luồng khí lạnh, trong chớp mắt giống như là bị kim đâm vậy, vô cùng đau đớn.

"Anh cũng biết rồi, tại sao còn muốn hỏi tôi nữa?"

"Đúng vậy, tôi biết hết, tôi biết tính cách của em như vậy, ngoài miệng nói đồng ý, nhưng sự thật là đã nghĩ xong cách tự tử rồi. Nhưng... nhưng tôi muốn ép em, bởi vì tôi yêu mà không được, theo đuổi cũng không được, tôi cũng không thấy nhìn hai người vui vẻ."

"Trái dưa hái xanh thì không ngọt, nhưng tôi muốn trái dưa này thuộc về tôi. Tôi không quan tâm nó có ngọt hay không, em có hiểu không?"

"Diên, anh không phải là Diên trước đây tôi quen biết nữa."

"Nhưng em vẫn là Hứa Trúc Linh tôi vẫn biết, quả thật là một chút hy vọng cũng không trao cho tôi, chỉ cần cho tôi một chút, tôi cũng sẽ không trở thành cái bộ dạng như hiện tại này, không phải sao?"

Cậu giễu cợt nói.

"Diên, không phải là tôi khiến anh thay đổi như vậy, mà là chính anh cũng đã bóp méo đi một chút! Ngay từ đầu tôi đã nói với anh là chúng ta không thể rồi, là anh cứ hết sức cố chấp..."

Hứa Trúc Linh còn chưa nói hết câu đã bị Diên lớn tiếng cắt ngang.

"Được rồi, tôi không muốn nghe em nói những lời nhảm nhí này, tôi chỉ cần kết quả thôi. Sự thật đã chứng minh, không ai quan tâm tôi đã bỏ ra bao nhiêu trong cả quá trình, giống như tôi lúc trước, không muốn cái gì cả, nhưng vẫn có người hãm hại tôi. Đã vậy thì tôi chỉ cần biết kết quả, chỉ cần kết quả là em thuộc về tôi. Có như thế thì chúng ta mới có thể bù đắp thiếu sót của kiếp trước được."

“Diên…”

Rất nhiều câu từ của cô bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói nên lời dù chỉ một chữ.

Tình cảm của Diên dành cho mình đúng thật là sâu nặng vô cùng, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà cậu ấy trở nên ngang ngược vội vàng, liều lĩnh, hệt như một con thú điên loạn mất trí.

Đại khái là từ khi Dương Nguyệt nói cho cậu biết, giữa bọn họ là số mệnh đã được sắp đặt trước, là khi Cố Thành Trung đến cướp cô dâu.

Diên liền thay đổi, thay đổi hoàn toàn.

Tình yêu của cậu đã trở thành một cuộc đấu tranh.

Cậu không cam lòng để bản thân mình thất bại dưới tay Cố Thành Trung, lòng tự tôn của người đàn ông trong cậu bị tổn thương, vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã sẵn sàng bỏ qua hết, hoàn thiện bản thân mình, nhưng rồi lại kiên quyết tiếp tục đoạn tình cảm này.

Bản thân mình không có được, cũng không để cho bọn họ được ở cạnh nhau.

Sau khi Dương Nguyệt nói cho cậu nghe nguyên nhân ở kiếp trước, và trong lòng cậu lại gieo xuống một hạt giống.

Bởi vì Dương Nguyệt nói rất rõ ràng.

Kiếp trước, chính cậu ấy đã để vuột mất.

Chẳng qua là cậu cất giữ kỉ niệm mà thôi, cậu tin tưởng lời nói của người khác nhưng lại không chịu tin tưởng lời mình nói rằng không có khả năng dù chỉ một lần.

Đến cuối cùng, chỉ là cậu ấy không muốn phụ bạc tình cảm sâu nặng của mình.

Tình yêu là một cái gì đó rất ích kỉ, cô có thể hiểu được, cô muốn khai thông cho cậu rõ ràng, nhưng nhìn cậu ở bộ dạng như hiện tại, không muốn nói nhiều hơn một câu.

Từ khi nào mà bọn họ trở thành tình trạng như hiện tại thế này?

Hứa Trúc Linh thở dài một hơi sâu rồi nói: "Trước tiên cứ như vậy đi, tôi cúp máy, hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa."

"Người nên thực hiện lời hứa chắc phải là em." Giọng nói của cậu lạnh lùng mà nặng nề, còn có cả sự tàn độc.

Cũng chẳng biết từ lúc nào mà cậu ấy nói chuyện với cô dữ tợn như vậy.

"Tôi biết rồi, tạm biệt."

Cô nặng nề cúp điện thoại, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngã tư đường phố.

Hình bóng kia đã biến mất ở một nơi nào đó.

Nhìn một chút mà hốc mắt đỏ hoe, nước mắt vô thức rơi xuống.

Rơi trên nền đất, tan ra thành những đóa hoa xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play