“Vậy…. Vậy có bệnh gì khiến người ta dần dần quên đi một vài chuyện khá quan trọng không?”

“Chuyện này….” Cố Ngọc Vy vừa nghe vậy liền nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Quả thực là có một chứng bệnh tên là Alzheimer, đây là một hội chứng suy giảm trí nhớ do protein trong não bộ tích tụ lại dẫn đến tế bào thần kinh chết dần.”

“Biểu hiện cụ thể thế nào?”

Hứa Trúc Linh vội vàng hỏi.

“Theo thời gian trôi qua, trí nhớ có thể sẽ mất dần đi, đây chính là dấu hiệu đáng chú ý nhất. Nếu nghiêm trọng hơn thì không chừng có thể dẫn đến biến đổi nhân cách. Tôi nhớ là có rất nhiều bộ phim điện ảnh đều lấy đề tài như vậy, cô có thể thử tra Google xem sao.”

“Hội chứng Alzheimer.”

Cô lẩm nhẩm lại, báo cáo y học không thể nào giả được, Cố Thành Trung vẫn là Cố Thành Trung, cô chỉ có thể tìm kiểm điểm đột phá từ nơi khác mà thôi.

Cô quay về tìm kiếm rất nhiều ca bệnh cùng những bộ phim có đề tài như vậy, nếu hội chứng không quá nghiêm trọng thì cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.

Nhưng nếu bệnh tình nghiêm trọng thì người bệnh sẽ rất nguy hiểm.

Nó giống như việc có một cục gôm trong não không có lúc nào là không xóa bỏ ký ức, sớm muộn gì…. Cũng sẽ quên hết mọi thứ.

Cô cũng không biết Cố Thành Trung có phải bị bệnh không, hay chỉ là mất trí nhớ có chọn lọc nên chỉ đành chậm rãi quan sát.

Cả đêm ngủ không được ngon giấc khiến ngày hôm sau cô bước xuống nhà với quầng mắt thâm sì.

Vừa bước xuống tầng, nhân viên trong cửa hàng đã nhảy nhót reo hò ầm ĩ.

“Chị Trúc Linh, chị đến rồi!”

“Ừ, sao lại đứng đây cả vậy?”

Bọn họ đứng xếp thành từng hàng đứng chặn ở cửa.

Bọn họ nghe vậy liền đồng loạt tránh ra, để lộ ra mấy thùng giấy phía sau.

“Đây là cái gì?”

Thùng giấy cao đến đầu gối, được đóng gói tỉ mỉ, trông rất đẳng cấp.

Mấy chiếc nơ bướm màu hồng phấn bên trên cũng vô cùng đẹp mắt.

“Chị mở ra là biết ngay ấy mà, đây là món quà bọn em đã hứa sẽ tặng chị.”

Cũng đúng lúc này, giọng nói của Cố Thành Trung lại truyền ra từ phòng bếp phía sau.

Anh đeo tạp dề, trên tay còn bê bữa sáng nóng hôi hổi, trông có vẻ như là anh tự mình làm ra.

Cô nhớ đến chuyện anh nói sẽ chuẩn bị một món quà cho cô ngày hôm qua.

Cô tò mò mở hộp quà ra, mới nhận ra bên trong toàn là đồ ăn vặt.

Có bánh bích quy, hoa quả sấy nhập khẩu từ nước ngoài, cũng có những món ăn vặt rất gần gũi đời thường.

Hết thùng giấy này đến thùng giấy khác, đủ các chủng loại, loại nào cũng có.

Đây mới là Cố Thành Trung, người luôn biết bản thân cô muốn cái gì.

Cô mới không hiếm lạ hoa tươi rực rỡ, cô thực ra cũng chỉ là một người thích ăn vặt mà thôi.

“Ôi!”

Hứa Trúc Linh che miệng ngạc nhiên không nói nên lời.

Trong nhà ăn xếp khoảng hơn hai mươi thùng giấy, bên trong còn không tìm ra được bất kỳ món đồ nào bị trùng lặp, tìm được nhiều thứ như vậy chắc hẳn phải tốn rất nhiều thời gian đi?

“Em thích chứ?”

“Thích ạ! Vẫn là anh hiểu rõ em nhất.”

“Đương nhiên rồi, đợi lát rồi xem, em ăn sáng trước đi.”

Hứa Trúc Linh bị kéo sang một bên rồi bị ép phải ăn bữa sáng. Anh chuẩn bị thịt xông khói, trứng gà, một bát cháo xương hầm nóng hôi hổi cùng một cốc sữa bò.

Cô nhận ra ánh mắt buồn bã của Châu Vũ, cũng biết rằng cô ấy vẫn còn đắm mình trong đau khổ nên liền nói: “Lần sao anh có thể khiêm tốn chút hay không hả, không biết show ân ái thế này chết nhanh lắm không? Dương Việt xảy ra chuyện đến giờ còn chưa có kết quả, Châu Vũ còn đang buồn lòng đấy.”

“Có phải phái nữ đều dễ dàng tin tưởng phái nam như vậy hay không?”

Anh đưa tay lau vệt sữa bên khóe miệng cô, dịu dàng nói.

“Sao lại nói vậy chứ?”

“Theo như anh biết thì Dương Việt cũng chưa xuất hiện được bao lâu, mà cô nhóc đó đã thầm thương trộm nhớ anh ta, cô nhóc không sợ anh ta là một tên lừa đảo hay sao?”

“Nếu như Dương Việt là một tên lừa đảo thì cậu ấy quả thực là một tên lừa đảo vô cùng đẳng cấp, chỉ như vậy cậu ấy mới có thể bộc lộ tình cảm chân thật, khống chế cảm xúc tự nhiên, đùa bỡn chân tình của người khác như vậy. Em lại mong rằng cậu ấy và Châu Vũ giống như chúng ta trước kia, có thể ở bên nhau.”

“Chỉ là hiện giờ nói gì cũng vô dụng, dù sao thì giờ Dương Việt sống chết còn chưa rõ, nên có vài việc không cần tỏ rõ lòng mình, đã để lỡ nhau thì cũng để lỡ rồi, chẳng còn cách nào khác.”

Cô vừa khuấy sữa bò vừa bất đắc dĩ nói.

Trên đời này vẫn luôn có nhiều chuyện vô thường đến vậy.

“Bỏ lỡ nhau chưa chắc đã là chuyện xấu, chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Sáng nay anh còn có một cuộc họp nên sẽ đến gặp em muộn chút nhé.”

“Tối nay em đến tìm anh rồi cùng nhau về nhà, đồ của Cố Hy hình như là rơi lại đấy rồi.”

“Được, tối anh đến đón em, em đừng có chạy lung tung đấy.”

Hứa Trúc Linh khẽ gật đầu, cô không rõ những thói quen ở văn phòng của Cố Thành Trung, nhưng lại hiểu rất rõ những thói quen ở nhà của anh.

Có phải là cùng một người hay không, cô có thể phân biệt được.

Cho dù người đó có giả vờ giỏi đến đâu chăng nữa thì cũng không thể học hết các thói quen sinh hoạt của một người đúng chứ?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không ngờ lại nhận được tin tức của Dương Việt, đã tìm thấy Dương Việt rồi nhưng hiện giờ cậu ta đã trở thành người thực vật, vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Lúc tìm được cậu ta, cậu ta đang ở trong một nhà kho bỏ hoang, cả người toàn là vết thương, cậu ta đã bị hủy dung, khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Bác sĩ nói nếu cậu ta có thể tỉnh lại thì tuyệt đối là một kỳ tích.

Đứa trẻ xuất sắc nhất nhà họ Dương, sống có kỷ luật và biết tự trọng, là một người nổi tiếng thân sĩ, trước giờ chưa từng đắc tội ai cả.

Nhưng người tốt chẳng thể nào sống yên bình cả đời, mà trái lại lại gặp phải chuyện không may.

Lúc Châu Vũ nhận được tin này, cô ấy liền chạy ngay đến nhà họ Dương.

Hứa Trúc Linh không yên tâm nên cũng đi cùng cô ấy.

Người nhà họ Dương cũng không lạ gì Châu Vũ, Dương Việt theo đuổi cô ấy gần một tháng trời, ngày nào cũng đến nhà hàng đồ Tây.

Sinh hoạt cá nhân của Dương Việt vẫn luôn sạch sẽ, lớn đến vậy rồi mà vẫn chưa từng bày tỏ lòng yêu mến như vậy, nhưng lại điên cuồng theo đuổi Châu Vũ trẻ tuổi.

Lúc này, cô ấy không phân rõ quan hệ mà còn đến thăm hỏi cũng đã khiến người nhà họ Dương vô cùng cảm động.

Châu Vũ nhìn Dương Việt đang được cắm ống truyền trên giường bệnh, lớp băng gạc trên người cậu ta vẫn chưa được tháo xuống, cả người được băng bó kín mít nom giống như xác ướp.

Cậu trai khôi ngô khỏe mạnh trước kia lúc này lại sống dở chết dở trên giường bệnh, không hề có chút ý thức nào.

Ông Dương người đàn ông trung niên khom người thở dài.

“Cô Châu này, tôi biết trước đây Dương Việt đã theo đuổi cô, lúc còn ở Đà Nẵng vẫn yên lành, không muốn ra nước ngoài lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cô cứ coi như chuyện thằng con này của tôi theo đuổi cô chỉ là một trò đùa thôi vậy, tôi cũng không có bất kỳ yêu cầu gì về cô cả, nếu cô có lòng thì có thể thường xuyên đến thăm thằng con tôi, tôi nghĩ thằng con tôi cũng sẽ rất vui vẻ.”

“Thằng con tôi lớn đến vậy rồi mà cũng chưa từng bỏ công bỏ sức theo đuổi một người như vậy, tôi còn đợi nó có thể cưới cô về nhà, nhưng không ngờ……”

Ông Dương lắc đầu, vành mắt ướt nhòe.

Châu Vũ nghe ông ta nói vậy càng thêm đau lòng không thôi.

“Cháu là bạn gái của anh ấy, cháu bằng lòng ở bên anh ấy!”

“Châu Vũ…..”

Đáp án này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay đến cả Hứa Trúc Linh cũng vô cùng ngạc nhiên.

Dương Việt mới xuất hiện không bao lâu vậy mà cô ấy lại yêu cậu ta sâu đậm đến vậy?

“Cô Châu, đây không phải là trò trẻ con, thằng con tôi đã ra nông nỗi này rồi, nó tự lo cho mình còn chưa xong, sao có thể làm lỡ dở tuổi xuân của cô chứ?”

“Không sao cả, cháu cam tâm tình nguyện, ngày mai cháu lại đến.”

Ánh mắt Châu Vũ tràn đầy kiên quyết, cô ấy nhìn chàng trai nằm trên giường bệnh đầy thắm thiết.

Tuy thời gian anh ấy xuất hiện ngắn ngủi, nhưng….. anh ấy quả thực là người cô ấy thích.

Cô ấy quả thực còn trẻ người non dạ, nhưng cô ấy cũng hiểu rõ rằng tình yêu là thứ không cần đến lý lẽ.

Anh có thể vì cô ấy tiến lên chín mươi chín bước.

Thì cô ấy cũng nguyện ý bước nốt một bước cuối cùng.

Cô ấy sớm đã bị cái người tên Dương Việt này cảm phục sâu sắc.

Mỗi lời nói cử chỉ của anh ấy, vẻ anh tuấn ưu nhã của anh ấy, tính cách đấy hấp dẫn của anh ấy.

Có một sức hấp dẫn trí mạng không thể nói thành lời, người này đứng dưới ánh nắng mặt trời dường như có thể nhìn rõ tất cả, nhưng cô ấy lại cảm thấy trên người anh ấy còn cất giữ rất nhiều bí mật, phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm.

Cô ấy tưởng rằng ngày dài tháng rộng có thể tìm hiểu nhau rõ hơn, nhưng lại không ngờ…. Ông trời lại trêu đùa cô ấy đến mức này.

Nhưng không sao cả, anh ấy vẫn còn sống thì vẫn còn cơ hội bình phục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play