Cô xoay người rời đi, để lại Châu Vũ kinh ngạc nhìn tấm vé máy bay mà ngây người.
Cô vẫn nhớ rõ, lúc trước khi Cố Thành Trung mất tích, là Bạch Minh Châu cho cô tấm vé máy bay, để cô chủ động đi tìm Cố Thành Trung.
Nếu đã muốn nhìn rõ trái tim mình, thích anh ấy, vậy thì bước đến một bước có làm sao?
Chàng kỵ sĩ tự nguyện bảo vệ nàng công chúa một trăm đêm, nhưng anh chỉ canh gác chín mươi chín ngày, ngày cuối cùng lại không xuất hiện.
Bởi vì, chàng cũng cần công chúa đáp lại.
Chàng tình nguyện trả giá chín mươi chín đêm, dưới trời gió lạnh thẳng lưng, bảo vệ người con gái mà chàng yêu.
Cũng cần người con gái chàng yêu lấy hết dũng khí để bước ra khỏi cánh cổng đó.
Yêu và được yêu đều cần có dũng khí.
Cô nhắm mắt lại, những mảnh vụn ký ức mấy năm nay hiện ra trong đầu cô.
Cô và Cố Thành Trung đã đi cùng nhau, có ngọt có đắng, trải qua sinh tử đau khổ, cùng từng cãi nhau ầm ĩ.
Hai người vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là còn hy vọng, cô không thể từ bỏ.
truyện kiếm hiệp hayVào buổi chiều ngày khai công, Châu Vũ cầm tấm vé máy bay xuất hiện trước mặt cô, cô muốn đi tìm Dương Việt.
Hứa Trúc Linh đối với quyết định này của cô một chút cũng không bất ngờ, dặn dò lên lên đường bình an.
Châu Vũ đi rồi, bên cạnh cô trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng mà hoa của Dương Việt vẫn được đưa đến mỗi ngày.
Ba ngày sau khi Châu Vũ xuất ngoại, gọi điện thoại cho cô, nói bản thân không tìm được Dương Việt
Đến khách sạn Dương Việt ở, cũng không hỏi thăm được gì.
Cô có gọi cho cửa hàng trang sức, phát hiện sau khi Dương Việt ra nước ngoài trùng hợp đã gặp bạo loạn, người đã mất tích, sống chết chưa rõ.
Châu Vũ biết được tin tức này, trước tin báo cho Hứa Trúc Linh, khóc cả một đoạn đường trở về.
Hứa Trúc Linh cũng không ngờ sự việc lại biến thành như vậy.
Cô đang an ủi Châu Vũ, không ngờ trên TV phát ra một mẩu tin tức, nói rằng Cố Thành Trung xuất hiện trong buổi họp báo và thu mua một công ty công nghiệp.
Anh ấy trở về rồi?
Vừa mới rời đi bốn ngày, anh liền trở về rồi?
Trái tim cô run nhẹ, muốn lập tức đi tìm anh, như bộ dạng của Châu Vũ như vậy cô cũng không yên tâm.
Sau khi Châu Vũ được người đón đi, cô lập tức lái xe đến tập đoàn Cố Linh, trực tiếp đi đến văn phòng chủ tịch mà không bị ai cản trở.
"Anh... Anh trở về rồi."
Cô sốt ruột vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người đàn ông đang trước cửa sổ sát đất quay lưng về phía mình, vốn có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng lúc có thể nói ra lại run rẩy dè dặt, sợ bản thân đang nằm mơ.
Người đàn ông chậm rãi xoay người, dáng người cao ngất, phong thái hiên ngang.
Cả người đều là âu phục màu đen được may vừa vặn, được ủi phẳng để tôn lên dáng người như người mẫu của anh.
"Ừm, anh về rồi, những việc trong tay tạm thời trì hoãn."
"Em không hỏi đi đâu, chỉ cần anh trở về là tốt rồi."
Cô còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, ở trên không trung, cô hỏi anh lần này đi có nguy hiểm hay không, có thể mất mạng hay không.
Anh nói có thể...
Hiện tại thấy anh bình an trở về, tất cả đều tốt lắm!
Cô chạy như điên đến, tha thiết ôm chặt lấy anh.
Hai tay Cố Thành Trung quấn lấy eo cô, bờ môi mỏng vùi vào vai cô, tham lam mút lấy.
Hứa Trúc Linh bị sự nhiệt tình bất ngờ của anh mà hoảng sợ, anh rất ít khi vội vàng như vậy.
Thậm chí… còn dùng lực, cắn cổ cô có chút đau.
Anh không có một chút nhẹ nhàng, giống như bên trong cơ thể đang che giấu mãnh thú.
Trong lòng cô run lên, không biết vì sao chung quy cảm giác cũng có chút kỳ lạ.
Cô theo bản năng đẩy ra, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc.
Loại phản ứng này gần như là bản năng.
"Làm sao vậy? Trúc Linh?"
Cố Thành Trung nhìn cô, bởi vì cô mạnh mẽ đẩy ra mà thân mình cứng ngắc, đáy mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Cô ấy vậy mà lại đẩy mình ra.
"Em..."
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn hai tay của mình, vô cùng kinh ngạc, cô thế nào lại đẩy Cố Thành Trung ra.
Trên đường đến đây, không phải đã nghĩ sẽ ôm và hôn môi sao?
"Không có gì, ngực của em đột nhiên không thoải mái, có chút thở không nổi, có thể trên đường đến đây đã chạy nhanh quá."
"Em ngồi xuống trước đi, anh rót cho em ly nước."
Cố Thành Trung vỗ về tâm tình của cô, để cô ngồi xuống, đưa cho cô một ly nước chanh.
"Anh... Lần sau anh có đi nữa không? Khi nào đi, có thể cho em chuẩn bị tâm lý trước được chứ?"
Lúc anh vừa xoay người, cô nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của anh, mở to đôi mắt đáng thường bất lực nhìn anh.
Cô thật sự bị anh dằn vặt điên rồi, không biết rằng nguy hiểm này, làm cho cô lo lắng sẽ mất đi anh.
Cố Thành Trung xoa xoa đầu cô, lòng bàn tay ấm áp.
"Không đi nữa, lần này trở về sẽ không bao giờ đi nữa."
Lời nói từng chữ từng chữ trầm lắng, mạnh mẽ rơi xuống đất.
Như vậy giống như hứa hẹn với cô, cùng giống như..... một kiểu tuyên bố công khai.
Hứa Trúc Linh lúc này không để ý nhiều như vậy, cô thở một hơi dài, yên tâm vùi đầu vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
Vòng tay anh vẫn ấm ấp rắn chắc như cũ, trên người thoang thoảng hương bạc hà, mát lạnh thấm vào ruột gan.
Người đàn ông ôm lấy cô, cánh tay nóng như lửa đốt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt không hề có tình cảm, giống như là vừa vớt lên từ tảng băng.
Anh nhìn xung quanh, đây không phải là lần đầu tiên anh đến văn phòng Cố Thành Trung, trước đây đã từng dùng thân phận khác để đến, chỉ là anh không hề biết.
Nhưng, thật sự sở hữu là lần đầu tiên.
Tập đoàn Cố Linh, Hứa Trúc Linh, đây đều là của anh, anh có thể muốn làm gì thì làm.
Về phần Cố Thành Trung thật sự, không bao giờ... có thể trở lại nữa.
Tất cả những thứ này vốn dĩ thuộc về anh, anh đoạt về cũng không gì bất thường!
Nhưng anh thật sự rất muốn ngủ cùng với Hứa Trúc Linh, trải nghiệm một chút mùi vị của người phụ nữ của Cố Thành Trung, nhưng anh không ngờ rằng Hứa Trúc Linh lại đẩy mình ra, anh còn tưởng có gì sai trái, làm cô không khỏi nghi ngờ.
Hiện tại xem ra, cũng không có.
Anh cũng không gấp, anh thích lừa gạt cảm giác của mọi người, xem bọn họ xoay quanh đùa giỡn, thật đúng là thú vị.
Khi hai người đang âu yếm, Khương Anh Tùng xuất hiện, nhắc nhở Hắc Ảnh cuộc họp tiếp theo.
"Anh đi bận việc anh đi, em muốn quay lại nhà hàng."
"Không thể vì anh mà ở lại sao?"
"Đừng quậy nữa, anh luôn chú trọng công việc mà."
"Vậy buổi tối anh đến tìm em được không? Rất nhớ em."
Anh chân thành nói, nhìn vào mắt cô.
Khuôn mặt Hứa Trúc Linh bị ánh mắt thiêu đốt của anh làm cho nóng lên, trước kia cũng chưa từng thấy Cố Thành Trung nhiệt tình như thế?
Lúc trước anh cũng nhìn mình với ánh mắt ấy, nhưng cô đã quen rồi, nhưng hiện tại nhìn vào lúc này, cô cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh, có chút kỳ lạ, giống như là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Chẳng lẽ, bởi vì anh mới đi ra ngoài vài ngày, cho nên mới có cảm giác như vậy?
Trong lúc cô đang buồn bực, Hắc Ảnh gõ nhẹ đầu cô, hỏi: "Suy nghĩ gì đấy?"
"Đêm nay không cần, em muốn đến nhà họ Quý thăm Cố Hy, anh không cần đến, dì vẫn còn hòa dịu lại."
"Nhà họ Quý....."
Anh nghĩ đến người đàn bà điên Quý Thiên Kim này, âm thầm ra tay với xã hội đen, thủ đoạn điên cuồng.
Anh thiếu chút nữa phải mệt mỏi đối phó, không thể hoàn thành kế hoạch của mình.
Bây giờ vẫn không nên xuất hiện trước mặt bà ta, dù sao bà ta cũng là vợ của Tần Nhâm Thành, biết quá nhiều bí mật của Tần Nhâm Thành.
"Được, vậy qua vài ngày anh sẽ tìm em, ngày mai cùng nhau ăn cơm trưa, anh đến đón em."
"Được."
Hứa Trúc Linh gật gật đầu, nhìn theo anh rời đi rồi mới trở về.
Hôm sau, Cố Thành Trung đến tìm cô.
Vừa đến cửa, liền đụng phải Châu Vũ đang đi vứt rác.
"A."
Cô ngã ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhăn lại.
"Cô không sao chứ?"
Bên tai truyền đến âm thanh xa lạ.
Châu Vũ ngước mắt, nhìn thấy người đến....