Không biết hai người lăn lộn trong bao lâu, nhưng ý thức của cô đã trở nên choáng váng.
Khi cô hoàn toàn tỉnh lại đã là buổi chiều.
Cô khẽ cựa mình, không muốn kinh động tới người đàn ông bên cạnh.
Anh ngủ rất say, có thể thấy mấy ngày nay ở bên ngoài rất mệt.
Từ khi cô vào cửa đến bây giờ vẫn không hề hỏi anh đã mất tích ở đâu.
Bởi vì anh không chủ động đề cập đến, anh đi đâu, làm gì đều giữ bí mật riêng.
Cô nhìn anh sâu thẳm, bàn tay to của anh vẫn ôm lấy eo cô, hơi thở đều đều.
Đôi tay nhỏ của cô khẽ run nhẹ, cuối cùng dùng hết can đảm vén tóc trên trán anh ra, vuốt ve hàng mi hơi nhăn lại của anh.
Cô vẫn luôn muốn trở nên mạnh mẽ, hiện giờ có thể độc lập tự chủ, cô có thể giúp anh, cùng anh đồng cam cộng khổ, đồng hội đồng thuyền.
Nhưng sự thật chứng minh, dù cô có mạnh mẽ đến thế nào đi nữa, Cố Thành Trung sẽ mãi mãi từ chối để cô cùng kề vai chiến đấu.
Anh không phải là không yêu cô, mà bởi vì quá yêu cô cho nên mới không có cách nào để cô gặp nguy hiểm.
Cô có thể làm gì bây giờ?
Ngoại trừ thương anh, cô không biết mình có thể làm gì nữa.
Cô rón rén bước xuống giường, phát hiện quần áo đã bị xé rách tan tành.
Cô nhịn không được mà khẽ thở dài, trong lòng đầy oán trách người đàn ông này.
“Anh là chó săn sao? Xé nát quần áo em như vậy, sao em có thể đi ra ngoài gặp người khác được đây?”
Nhân lúc anh ngủ say, cô nhịn không được mà trút giận nỗi lòng mình, không khách khí giơ tay nhéo mặt anh.
Không ngờ người đàn ông lại đột nhiên ra tay, nắm lấy ngón tay cô, khiến cô hoảng sợ, còn tưởng rằng anh tỉnh lại, tính sổ với cô.
Cô sợ tới mức không dám thở mạnh, nghe được anh nặng nề nói.
“Trúc Linh, nguy hiểm, tránh ở phía sau anh!”
“Anh sẽ bảo vệ em, không để em xảy ra chuyện gì, cho dù có kẻ nào muốn động vào em cũng phải bước qua xác của anh mới được.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trái tim như bị gai đâm thật mạnh, đơn đớn tới thở dốc.
Hốc mắt cô lại lần nữa ướt nhòe, cô vội vàng lau khóe mắt.
Cô tránh tay ra, đắp chăn lại cho anh.
Cô nhịn không được mà khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh.
Vốn dĩ cô định nói gì đó nhưng lại không nói ra được lời nào.
Khó có thể đáp lại được...
Tình cảm của Cố Thành Trung quá sâu nặng, những gì có thể cho cô đều cho nhưng vẫn không thể nào bằng anh được.
Tình yêu mà anh cho cô vượt qua cả sống chết.
Cô cũng muốn như vậy nhưng Cố Thành Trung không cho cô làm vậy.
Cô mặc áo sơ mi của anh rồi lại khoác thêm áo vest, ăn mặc chẳng ra làm sao đi ra ngoài cửa.
Đeo một chiếc kính râm to đùng, lái xe trở về.
Không lâu sau Cố Thành Trung tỉnh lại, khi anh xoay người muốn ôm lấy Hứa Trúc Linh thì lại phát hiện ra bên cạnh rỗng tuếch.
Chớp mắt tâm trạng anh chợt trở nên luống cuống, đột nhiên như từ trong mơ bừng tỉnh.
Bên trong phòng trống rỗng, không còn bóng dáng của cô gái nhỏ nữa.
Anh đứng dậy xuống giường, đầu óc choáng váng, vội vàng mở ngăn kéo lấy thuốc uống.
Anh nhìn cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất, nghĩ đến cảnh điên cuồng hôm qua, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên một nụ cười thư thái.
Cơ thể rất đau nhưng có lẽ đã đỡ hơn rất nhiều, bởi vì cô rất ngọt.
Cố Thành Trung gọi Khương Anh Tùng tới, hỏi xem tiếp theo công ty có chuyện gì cần xử lý.
Khương Anh Tùng nhìn sắc mặt anh, trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
“Làm sao vậy?”
“Tổng giám đốc… mặt anh…”
Trên mặt anh vẫn còn lưu lại dấu vết hai bàn tay, hai ngày rồi vẫn không thể tiêu tan.
Cố Thành Trung lúc này mới nhớ ra sao lại như vậy, hơi nheo mắt lại.
“Cái kia… Anh lại bị cô Trúc Linh đánh sao? Lần này còn đánh hai phát?”
Lại...
Chữ này khiến cho Cố Thành Trung không thoải mái lắm.
“Đây gọi là đánh yêu! Giao lưu tình cảm vợ chồng!”
Giọng nói Cố Thành Trung trầm khàn, tràn đầy không vui.
Khương Anh Tùng nghe anh nói hươu nói vượn như vậy, vẫn luôn cố nén cười.
“Vậy… vậy thì cô Trúc Linh đánh yêu cũng mạnh thật!”
“Nói chuyện chính đi!”
Cố Thành Trung lạnh giọng nói, cảm thấy có chút mất mặt.
Đều là đàn ông đã kết hôn, anh không thể bị Khương Anh Tùng coi thường được!
Buổi chiều tối vốn dĩ có hai cuộc họp, nhưng vì vết bàn tay trên mặt anh mà phải thoái thác.
Đúng lúc này, điện thoại di động anh vang lên, là Nguyên Doanh gọi tới.
Anh im lặng do dự một lát mới nhấn nghe.
“Chuyện này anh suy xét thế nào rồi, cuộc kiểm tra căn bản trước kia đã kết thúc, lần này khó mà giành lấy được nếu không phải chú ra mặt, tôi cũng không thể giành được, những người có gia thế lớn mới có thể đổi lấy được cơ hội này, anh không thể tiếp tục do dự nữa.”
Sở dĩ Cố Thành Trung mất tích là vì bí mật tới bệnh viện quân đội để kiểm tra căn bản.
Bệnh viện quân đội thuốc bộ đội đặc chủng nên không mở cửa với người ngoài.
Người bên trong phải hoàn toàn cách biệt với người ngoài, lúc rời đi cũng phải hôn mê để đảm bảo sự an toàn cho căn cứ.
Anh không muốn, anh rời đi mấy ngày lại tạo cơ hội cho đối phương động thủ, thời gian bắt đầu lại vô cùng chuẩn xác, có thể thấy đối phương đã biết hành tung của anh.
Vậy thì đối phương chắc hẳn cũng biết chuyện anh phải điều trị, quá trình điều trị kéo dài một tháng, nếu anh biến mất một tháng, sợ là Đà Nẵng sẽ xảy ra những thay đổi long trời lở đất.
Chính vì điều này mà anh vẫn luôn do dự.
Tập đoàn Cố Linh, người nhà và Hứa Trúc Linh đều khó mà vứt bỏ được.
Anh im lặng khiến Nguyên Doanh vô cùng lo lắng.
“Cố Thành Trung, anh không nên ép tôi, nếu không tôi sẽ nói cho Hứa Trúc Linh. Anh không đi điều trị, chờ tới khi anh tới nhà xác, tôi sẽ tự mình đi nhặt xác cho anh! Nếu Hứa Trúc Linh biết anh có bệnh mà không chịu đi điều trị, ở đây chịu khổ, anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?”
“Đừng để ảnh hưởng đến cô ấy, tôi không muốn cô ấy lo lắng.”
“Cố Thành Trung, khi nào thì anh mới có thể suy nghĩ rõ ràng, anh sắp chết rồi, anh còn lo lắng cho Hứa Trúc Linh sao? Anh đã đứa hẹn với cô ấy cả đời, anh lấy cái gì để hứa hẹn đây, dùng hũ tro cốt của anh để ở bên cạnh cô ấy cả đời sao?”
“Nguyên Doanh, tôi rời đi một tháng chắc hẳn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Hắc Ảnh tới không có ý tốt, thủ đoạn lại rất giống với tôi, ngay cả tôi cũng không đoán được anh ta muốn làm gì. Nếu tôi rời đi, chắc chắn anh ta sẽ ra tay!”
“Vậy thì anh cũng phải hiểu rõ, chỉ có anh sống sót thì mới có hy vọng! Cố Thành Trung, ngày kia tôi tới đón anh, bệnh viện đã làm chuẩn bị tốt để phẫu thuật, tất cả thiết bị cũng sẽ tới sau hai ngày, chín giờ sáng ngày kia tôi sẽ tới đón anh, anh không còn lựa chọn nào khác.”
“Nguyên Doanh…”
Cố Thành Trung còn muốn nói gì đó nhưng đối phương đã cắt đứt điện thoại.
Tắt điện thoại đi, bầu không khí nặng nề khiến Cố Thành Trung im lặng hồi lâu.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương.
Lông mày nhíu chặt lại, mắt phượng khẽ nheo, bên trong mắt như ẩn chứa một cơn sóng ngầm.
Người tên Hắc Ảnh này rốt cuộc là ai, sao lại biết nhiều chuyện của anh như vậy chứ.
Anh ta giống như là người nhân bản của anh, biết mọi thứ về anh, ngay cả suy nghĩ của anh, anh ta cũng có thể đoán được chính xác.
Ban đầu anh còn cảm thấy có thể nắm chắc thắng lợi, nhưng hiện giờ tự tin đã giảm đi một nửa.
Mà một nửa còn lại này, nếu quá liều mạng, anh sợ sẽ không thể chăm sóc được Hứa Trúc Linh.
Đầu dần trở nên đau đớn khiến anh thở dốc, cuối cùng cả người quỳ xuống mặt đất, thống khổ ôm lấy đầu.
Bóng dáng chính mình trong gương dần trở nên vặn vẹo...
Hoàng hôn buông xuống, thay thế bằng bóng đêm đen kịt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT