Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1352 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1066. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Hắc Ảnh nghe ông ta hỏi thì sờ mặt nạ trên mặt, trên môi là nụ cười âm u.

"Tấm mặt nạ này thật tốt, nó sinh ra là để dành cho tôi. Cho dù tôi hoàn toàn thay thế Cố Thành Trung cũng không có ai phát hiện!"

"Hắc Ảnh, đừng có làm càn!" Tần Nhâm Thành nghiến răng nghiến lợi. "Có mặt ngoài thì thế nào, chiếc mặt nạ này là chiếc duy nhất tôi không chuẩn bị tư liệu tỉ mỉ, chẳng lẽ cậu có thể bắt chước Cố Thành Trung hay sao? Bên cạnh cậu ấy có rất nhiều người thân cận, trừ phi cậu giết sạch bọn họ, bằng không thì đừng tưởng giả làm người ta!"

"Ồ? Thế sao?"

Hắc Ảnh cười đầy hàm ý, nụ cười này thật sự khiến người sởn tóc gáy.

Sống lưng Tần Nhâm Thành lạnh lẽo, cảm giác rờn rợn từ lòng bàn chân lan tràn lên đỉnh đầu, làm ông ta toát mồ hôi như mưa.

Hắc Ảnh bước tới phía trước dưới cái nhìn chăm chú của ông ta, dáng người cao ngất tương đương với chiều cao của Cố Thành Trung.

Anh ta ngồi xuống rót trà, nét mặt, động tác đều giống Cố Thành Trung như đúc.

Nếu không phải biết rõ người trước mặt là hàng giả, có lẽ Tần Nhâm Thành thật sự cho rằng người vừa nổ súng là Cố Thành Trung.

Hắc Ảnh rót một chén trà nóng cho chính mình, giọng nói cũng hệt như giọng Cố Thành Trung.

Anh ta thản nhiên nhìn Tần Nhâm Thành, trong ánh mắt là sương lạnh trí mạng:

"Ông là Ảnh Họa Bì vì ông có thể thay thế bất cứ người nào. Ông cũng biết vì sao bọn họ gọi tôi là Hắc Ảnh đấy, tôi không thể bắt chước người khác, nhưng duy có một người, tôi sinh ra là vì đối phương. Tất nhiên, người kia cũng cần trả một cái giá đắt, phải chết vì tôi, sau đó thay mận đổi đào, để tôi sống thân phận của đối phương!"

"Cậu... ý cậu là gì? Rốt cuộc cậu là ai?"

"Ông không cần biết tôi là ai, người chết không cần biết nhiều như thế làm gì. Thật ra tôi chỉ cần mặt nạ Cố Thành Trung mà thôi, mặt nạ khác đều không cần. Về phần nhà họ Quý... hoàn toàn không nằm trong phạm vi tôi ra tay, Phó Minh Nam có kế hoạch với bọn họ rồi."

Hắc Ảnh cười tàn nhẫn, trong mắt đỏ tươi khát máu, chậm rãi nâng súng trên tay lên.

Họng súng đen như mực gác lên trán Tần Nhâm Thành.

Toàn thân Tần Nhâm Thành lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, ông ta hiểu mình chết đến nơi rồi, không thể trốn thoát.

Lúc này ông ta đã chấp nhận, từng hình ảnh trong đời xẹt qua như đèn kéo quân.

Cuối cùng, hình ảnh đều biến mất, trước mắt chỉ còn gương mặt của Quý Thiên Kim.

Quý Thiên Kim năm hai mươi tuổi lanh lợi đáng yêu như mèo con, thích giương nanh múa vuốt.

Quý Thiên Kim bây giờ lại như cọp cái, chuyện gì cũng muốn xen vào.

Nhưng dù cô ấy thế nào thì trái tim yêu một người đều không thay đổi.

Sớm biết... đừng lãng phí hai mươi năm kia thì tốt biết mấy?

Ông ta cho rằng mình còn vài lần hai mươi năm, nhưng bây giờ thật là... không có.

Một tiếng súng vang lên, cát bụi quay về với cát bụi...

Cùng lúc ấy, tại nhà họ Quý.

Bây giờ là buổi chiều, mặt trời đầu đông rất ấm áp, Quý Thiên Kim ngồi chơi trong vười với Cố Hy, vừa đẩy xe nôi đi dạo vừa cười khẽ.

Bỗng trái tim bà co rút đau đớn, đại não như chết đứng một chớp mắt.

Bà cứng người, thẳng tắp ngã ra phía sau.

May là người làm bên cạnh tay nhanh mắt lẹ vội vàng đỡ được bà, nếu không bà cứ như vậy ngã xuống sẽ bị thương nặng.

"Cô cả?" Người hầu vội gọi.

Quý Thiên Kim tỉnh táo lại, bên tai lại ong ong không ngừng.

Mặt bà tái nhợt không thấy màu máu, chật vật đứng lên.

"Tôi... không sao đâu. Không biết sao tự nhiên... tự nhiên chóng mặt."

Bà dùng một tay đè nặng vị trí trái tim, tim bà đau quá, cứ như khoảnh khắc kia có người dùng móng tay nhọn hoắt đào rỗng nơi này, đau đến khắc cốt.

Mà Quý Thiên Kim lại không thể hét lên giải tỏa, cảm giác đau đớn không ngừng chiếm cứ thần kinh của bà!

Người hầu thấy bà như vậy thì vội dìu bà về phòng khách.

Quý Thiên Kim khó chịu muốn chết, uống vài hớp nước vẫn không dịu bớt, thậm chí đôi tay cầm chén nước còn run rẩy không thôi.

Bà lặng đi một lát, phản xạ đầu tiên là gọi điện cho Tần Nhâm Thành.

"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Nghe tiếng tổng đài lạnh băng làm lòng Quý Thiên Kim càng thêm thấp thỏm.

Không có chuyện Tần Nhâm Thành không nhận điện thoại của bà! Anh ấy không dám làm như vậy.

Mà lúc này, trong tiệm cầm đồ Phú Quốc.

Hắc Ảnh đang dọn dẹp thi thể thì thấy di động trên mặt đất sáng lên, trên màn hình hiển thị người gọi tới là "Vợ yêu".

Hắc Ảnh cười mỉa, bước tới hung ác dẫm mạnh xuống, di dộng tan thành từng mảnh.

"Đại nhân, đã xử lý xong thi thể, tiếp theo tôi cần làm gì?"

"Đưa theo về đi, đây là một phần quà lớn!"

Chạng vạng tối, Hứa Trúc Linh nhận được điện thoại của Quý Cảnh An nên về nhà sớm, anh ấy nói dì thấy không thoải mái, nằm trên giường không chịu ăn uống gì.

Hứa Trúc Linh vừa vào cửa Quý Cảnh An đã tiến lên đón, cả nhà họ Quý đều chìm đắm trong không khí ngột ngạt đến khó thở.

"Em về rồi, mau lên xem cô thế nào, cô đang khó chịu."

"Sao lại thế?"

"Chiều nay cô gọi cho chú lại không có người nghe máy, cô lo lắm, đã xin bố và bác Hai đi tìm người rồi."

Hứa Trúc Linh nghe nói không liên lạc được với Tần Nhâm Thành thì cũng bị dọa thót tim.

Không phải Cố Thành Trung đã đồng ý đi tìm người giúp cô sao?

Cô vội vàng gọi cho Cố Thành Trung, nhưng lại không gọi được.

Cô gọi cho Khương Thanh Tùng, Khương Thanh Tùng nói anh ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ chưa về, cũng không nói là đi đâu.

Lòng Hứa Trúc Linh nóng như lửa đốt, cô muốn biết kết quả.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng còi ô tô vang lên, hai cậu đã về.

Khi bọn họ đi vào còn có hai bác sĩ mặc blouse trắng theo sau. Mà hai bác sĩ kia đang... nâng một cái cán.

Bọn họ nhẹ nhàng đặt chiếc cán phủ khăn trắng kia xuống đất.

Trông dáng vẻ hai cậu vô cùng nghiêm trọng.

"Bố, đây... đây là..."

"Bọn bố tìm được thi thể Tần Nhâm Thành ở cục cảnh sát Phú Quốc, một súng giữa đầu, chết tại chỗ, không có dấu hiệu bị ngược đãi trước khi chết, chỉ có đầu gối cũng trúng một viên đạn. Cậu ấy... có lẽ đi nhanh, không phải chịu đau đớn gì nhiều, cũng coi như an ủi đi..."

Quý Mặc Nhiên nặng nề nói.

Hứa Trúc Linh nghe như vậy chỉ thấy tim thắt lại.

Chú Ảnh Họa Bì mất rồi?

Vậy dì... nên làm thế nào?

"Chuyện này... nên nói với Thiên Kim thế nào đây?" Quý Quốc Định khó xử thở dài, lắc đầu không ngừng.

Hai người này thật khó khăn mới cởi bỏ hiểu lầm, một lần nữa ở bên nhau, vậy mà...

Không khí càng áp lực hơn, mọi người đều không biết nên làm thế nào.

Còn chưa nghĩ ra cách gì ứng phó, giọng Quý Thản Nhiên chợt vang lên trên tầng:

"Anh Cả, anh Hai, hai anh về rồi à? Tần Nhâm Thành có..."

Lời còn chưa dứt bà đã đi qua chỗ ngoặt cầu thang, xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người.

Quý Mặc Nhiên còn chưa kịp che chắn thi thể Tần Nhâm Thành.

Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, xung quanh dần lạnh xuống tựa hầm băng.

Quý Thiên Kim ngây người nhìn cán trắng, cứng đờ không động đậy.

Cuối cùng vẫn là Quý Mặc Nhiên phá vỡ không khí lặng ngắt này, thở dài nói: "Em gái, người chết không thể sống lại, em nén bi thương!"

Quý Thiên Kim nghe ông nói xong mới khôi phục tinh thần, lảo đảo bước xuống tầng.

Mỗi bước chân của bà đều run rẩy, gian nan bước tới trước cáng, quỳ phịch xuống đất.

Tay bà rất run, lại cố chấp mà vươn tới mảnh vải trắng kia.

Bà phải tận mắt nghiệm chứng, rốt cuộc Tần Nhâm Thành còn sống hay đã chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play