Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1348 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1062. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Bên Hứa Trúc Linh vẫn luôn bật mic, quên mất không tắt.

Lúc Cố Thành Trung nói chuyện, bên cô cũng có thể nghe thấy.

"Đi theo anh, đằng trước có người."

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh truyền tới, khiến cô ngập tràn cảm giác an toàn. Đi theo sau mông anh, không chỉ có thể nhặt trang bị, ăn thùng thính, mũ 3 - Kar98k - ống ngắm 8x, trong ba lô toàn là thuốc, cái kiểu mà có thể tiêu xài thoải mái.

Lúc chạy độc, Cố Thành Trung còn cướp một chiếc xe, có thể đi hóng gió ngắm biển.

Bây giờ vòng độc đã dần dần thu hẹp lại, hai người đang ở trong khu vực an toàn, tầm này số người còn hiển thị không quá hai mươi người, còn lại đều là tinh anh đó.

Mà Hứa Trúc Linh hoàn toàn dựa vào "thực lực" để sống tạm bợ đến bây giờ.

Cô nghe thấy giọng nói của Cố Thành Trung, lập tức trở nên hồi hộp, run rẩy đi theo sau Cố Thành Trung, ghé vào trong bụi cỏ ở sườn núi.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng súng, cô còn chưa nhìn rõ thao tác của Cố Thành Trung, đối phương đã tàn phế.

"Em ở đây đừng nhúc nhích, anh đi xem một lát, chắc hẳn đối phương còn có đồng bọn."

"Ừ ừ, anh đi mau rồi về nhé?"

Sau khi Cố Thành Trung rời đi đã tìm được người còn sống sót, lúc đang chuẩn bị cho thêm phát súng thì Hứa Trúc Linh ở bên cạnh bỗng kêu lên.

"Anh, anh, cứu em với!"

Hứa Trúc Linh bị người ta tóm ra từ trong bụi cỏ, súng chỉ vào đầu cô.

"Anh thả anh trai tôi ra, tôi cũng sẽ thả em gái anh!"

Chị gái trước mặt lạnh giọng nói.

"Được."

Cố Thành Trung không chút nghĩ ngợi mà nói.

"Có điều, tôi hết túi máu rồi, tôi biết hai người có, giao ra đây."

"Này, cô quá đáng rồi đấy?"

Hứa Trúc Linh thở phì phò nói.

Ngược lại Cố Thành Trung không lên tiếng, trực tiếp ném hai túi thuốc qua đó.

Hai người trao đổi con tin, mặc dù chưa thể nói Cố Thành Trung là người đoan chính, nhưng cũng không phải hạng xấu xa gì, tội gì phải lật lọng trong trò chơi.

Còn hai anh em kia, sau khi em gái cứu được anh trai, không ngờ ông anh trai lại quay người bắn một phát trúng Hứa Trúc Linh.

Máu của Hứa Trúc Linh cạn trong nháy mắt, vốn cho rằng cứ như vậy mà kết thúc trò chơi, không ngờ tốc độ của Cố Thành Trung còn nhanh hơn.

Kỹ thuật bắn nhanh chuẩn ác, trực tiếp khiến hai anh em kia nằm rạp trên mặt đất, thanh máu trống không.

"Móa, đây là thao tác gì, mẹ nó anh bật hack à?"

Người anh trai nằm rạp trên mặt đất, đau đớn kêu rên.

"Bà đây đã cứu anh ra rồi, anh còn quay lại làm gì?"

Em gái suýt nữa bị anh trai đồng đội heo làm cho tức chết.

Cô ta vẫn luôn chú ý đến ID của Cố Thành Trung, từ lúc trờ chơi bắt đầu vẫn luôn giết người trong chớp mắt.

Sau khi tiến vào vòng độc, cô ta chỉ sợ sẽ gặp phải anh, không ngờ bay giờ còn giao đấu chính diện.

"Anh hùng tha mạng!"

Anh trai cũng là người biết co biết duỗi, bèn nhanh chóng xin tha.

Cố Thành Trung không để ý, chỉ cứu giúp Hứa Trúc Linh, uống hai ngụm thuốc xong lập tức nhảy nhót tưng bừng.

"Hai người vậy mà lại không giữ chữ tín!"

Hứa Trúc Linh thở phì phò nói.

"Chị, em sai rồi! Chị ơi chị, tha cho em đi!"

Trong trò chơi, người đàn ông nằm rạp trên mặt đất, không ngừng xin tha.

"Bé tiên nữ, bé đáng yêu, bé thiên thần, chị xinh đẹp như hoa, cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, chính là ngôi sao nhỏ trên bầu trời, em hát rất hay, em hát cho chị nghe có được không?"

"Giọng nói quả thật rất dễ nghe."

Hứa Trúc Linh không thể không thừa nhận, rất từ tính, cũng rất mê người.

Con gái luôn có mấy điểm cuồng, cuồng tay, cuồng giọng, cuồng sắc đẹp.

"Ngoại hình anh tôi cũng không tệ, cô có người yêu chưa? Kết bạn..."

Lời của em gái còn chưa nói xong, Cố Thành Trung không nói hai lời cứ thế bắn một phát vỡ đầu anh trai.

"Con mẹ nó, cái quái gì thế!"

Giọng nói của anh trai xuyên qua mic của em gái truyền đến.

Em gái cũng bị thao tác này dọa cho ngây người.

"Tôi... tôi nói sai câu nào ư?"

Cố Thành Trung vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng nói: "Cô không nên giới thiệu đối tượng cho cô ấy."

"Anh... anh là tên cuồng em gái à?" Em gái run rẩy nói.

"Cuồng vợ."

"Vợ... hai người... hai người là..."

"Vợ chồng."

"Ờm... quấy rầy rồi quấy rầy rồi."

Em gái run lẩy bẩy.

"Cô tự giải quyết cho tốt đi."

Ngược lại Cố Thành Trung không làm khó em gái, ném qua hai túi thuốc rồi dẫn Hứa Trúc Linh rời đi.

Cuối cùng bọn họ rất hoàn hảo mà ăn được gà, sau khi trò chơi kết thúc, Cố Thành Trung bèn cầm lấy điện thoại của Hứa Trúc Linh.

Đổi ID trò chơi của cô thành ba chữ "Mợ chủ Cố."

"Hứa Trúc Linh, lần sau đừng gọi anh trai, gọi là ông xã. Em phải luôn luôn nhớ rằng em là phụ nữ đã có chồng, lúc chơi game không được ghép đội với người khác phái, không được bật mic, không thể tỏ ra đáng yêu để cầu xin tha thứ."

"Nếu có ai bắt nạt em thì cứ gọi anh, gọi lúc nào đến lúc đấy, đợi lệnh 24/24, nhất định sẽ giúp em báo thù rửa hận."

"Nếu như em cảm thấy khi trò chơi đã kết thúc mà vẫn không tìm thấy ai bắt nạt em, em cứ nói với anh, anh tìm địa chỉ IP giúp em, cho dù là nước ngoài anh cũng có thể bắt được, hành hạ người đó trăm ngàn lần."

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói bình thản nghiêm túc như vậy, cả người đầy mơ hồ.

Lòng dạ hẹp hòi của Cố Thành Trung ấy à... đã đến mức cực hạn rồi.

Đương nhiên cũng chỉ đối với cô như vậy mà thôi.

Tuy rằng cô cảm thấy bá đạo vô lý nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp!

"Được rồi được rồi, sau này không dám bật mic nữa! Tất cả đều nghe lời ông xã được chưa?"

"Thế còn được."

Chỗ lông mày nhíu lại của Cố Thành Trung cuối cùng cũng giãn ra, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cuối cùng, anh lại còn cài đặt công cụ thay đổi giọng nói trên điện thoại của cô.

Vốn dĩ rất khó cài đặt trên điện thoại, anh còn đặc biệt để Phó Thanh Viên viết một chương trình, lúc bật mic là giọng nói của ông già hơn bốn mươi tuổi, không có cách nào đổi thành giọng nói của chính bản thân mình.

Thế là trong những lần chơi game sau đó, Hứa Trúc Linh cố ý trêu trọc Hứa Thành Trung, bật tiếng lên, trong toàn bộ chiến trường ăn gà, dùng giọng nói của ông già hơn bốn mươi tuổi đuổi theo anh gọi vô số tiếng ông xã.

Tất cả người qua đường đều muốn mắc ói, chỉ có Cố Thành Trung vẫn vững như kiềng ba chân.

Hứa Trúc Linh cũng có chừng mực, biết công việc của anh bận rộn nên sau khi đánh mấy ván thì kết thúc.

"Anh làm việc đi, em xoa bóp cho anh, chắc là anh mệt rồi."

"Không mệt."

Anh ôm cô vào trong lòng, để cô vững vàng ngồi trên đùi mình.

Máy tính mở ra, trong đó tất cả đều là tài liệu bí mật.

Cô dời tầm mắt theo bản năng, những thứ này cô không hiểu lắm, cho dù hiểu cũng không thể nhìn.

"Đây đều là những sản nghiệp mà Tập đoàn Cố Linh đầu tư, lợi nhuận hoa hồng trước mắt, còn cả trạng thái nắm giữ cổ phần, em đều phải xem."

"Tại sao? Em cũng không hiểu."

"Trúc Linh, đừng hỏi tại sao, em nhớ kỹ là được, những thứ này không chỉ là đồ của nhà họ Cố, cũng có một nửa của em."

"Nhưng mà em chưa từng nghĩ sẽ lấy gì của anh!"

"Anh biết, em không muốn là một chuyện, nhưng anh muốn cho lại là một chuyện khác."

"Nhưng mà..."

Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong, đúng lúc này Khương Anh Tùng gõ cửa đi vào, đưa tới một sấp tài liệu rất dày.

Mở ra xem, là tất cả tài sản mà Cố Thành Trung đứng tên.

Trước mắt cô có một nửa quyền nắm giữ, thậm chí những quyết định quan trọng cũng cần cô đồng ý và ký tên.

Cũng có thể để Cố Thành Trung toàn quyền thay mặt.

Nếu như muốn có được toàn bộ tài sản cần có ba điều kiện.

Một, Cố Thành Trung qua đời ngoài ý muốn, cô là người thừa kế được chỉ định.

Hai, sau khi ly hôn, Cố Thành Trung tay trắng ra đi, tài sản sẽ tự động chuyển vào tài khoản của cô.

Ba, Cố Thành Trung chủ động từ bỏ.

"Anh muốn làm gì đây?"

"Đừng hỏi nhiều như vậy, anh đang bảo vệ em, bảo vệ nhà họ Cố, anh cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Phó Minh Nam cao tay hơn anh, mưu tính sâu xa, là một tên cáo già. Anh chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất để bảo vệ mọi người."

"Vậy còn anh?"

"Anh? Chỉ cần em còn sống, anh sẽ sống, anh sẽ không để mình chết trước. Anh muốn sống cùng em đến đầu bạc răng long, mãi không chia cách. Có điều, anh lớn hơn em mười tuổi, cũng già nhanh hơn một chút, em không được ghét bỏ anh."

"Cố Thành Trung... em không thích nghe những lời này của anh!"

Cô ôm chặt lấy anh, luôn cảm thấy anh như đang nói lời trăng trối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play