Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1339 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1053. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

“Gia quy của nhà họ Cố chính là lấy vợ theo vợ, vợ ở đâu thì chồng ở đó! Nó thì ngược lại, vợ cũng đánh mất, tôi còn cần đứa con này làm gì? Không cần nữa, vứt để đây! Bà xã, chúng ta về nhà!”

Cố Đình Sâm nói xong liền kéo tay phu nhân, đầu cũng chẳng thèm quay lấy một cái liền rời đi!

Chuyện này làm tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên!

Mọi người ai cũng trố mắt nghẹn họng, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cả căn phòng đều rơi vào tĩnh lặng.

Mà Cố Thành Trung bình tĩnh nhất, lẳng lặng di chuyển vị trí, đi tới đứng vững vàng sau lưng Hứa Trúc Linh, không hề có ý rời đi.

Bên tai cô truyền tới giọng nói khàn khàn trầm thấp.

“Em không chủ động tới tìm anh, vậy anh đành phải chủ động tới tìm em thôi. Dịch vụ giao hàng tận nhà của anh thế nào, có hài lòng không?”

Giao... giao hàng tận nhà?

Khi nghe những lời này cô suýt thì nuốt cả lưỡi của mình vào!

Cuối cùng Quý Mặc Nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, yếu ớt chỉ về phía Cố Thành Trung, nhìn Quý Thiên Kim nói: “Hiện tại... là xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại nhiều thêm một người?”

Quý Thiên Kim cũng cảm thấy đau đầu, không ngờ rằng Cố Đình Sâm già từng này tuổi rồi mà vẫn không biết xấu hổ như vậy!

“Cậu mau cút về đi, nhà họ Quý không chào đón cậu!” Quý Thiên Kim day day trán nói.

“Cháu thành người vô gia cư rồi, bước ra khỏi căn phòng này cháu chỉ có thể ngủ trước cửa thôi.”

“Cậu bớt giả bộ đáng thương cho tôi, tôi cho rằng cậu đã đủ không biết xấu hổ rồi, trâu già gặm cỏ non, không ngờ rằng bố cậu càng làm cho tôi thấy một giới hạn mới!”

“Em à, em quên rồi sao? Bố nó cũng là trâu già gặm cỏ non đấy thôi!” Quý Quốc Định ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

Cố Đình Sâm còn lớn tuổi hơn Uý Lam nhiều!

“Câm miệng!” Quý Thiên Kim trừng mắt hung hãn, sau đó bất mãn nhìn về Cố Thành Trung: “Việc xong rồi mới tới giải quyết, nếu sớm biết sẽ như vậy, lúc đầu sao còn làm? Mau ra ngoài!”

Quý Thiên Kim cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đuổi người. ngôn tình hay

Cố Thành Trung bị đuổi ra ngoài không thương tiếc, Quý Thiên Kim ra lệnh không ai được mở cửa.

Hứa Trúc Linh quay trở về phòng, trong lòng luôn lo lắng không yên.

Trời đã chập tối rồi, thời tiết lạnh hơn rất nhiều, đêm càng lạnh hơn.

Anh ấy đang mặc âu phục, căn bản khó mà chống được cái lạnh.

Hơn nữa Quý Thiên Kim còn tắt hết đèn đi, không cho anh bất cứ tiện nghi nào. Anh vốn dĩ lái xe đến đây nhưng giờ đã bị Cố Đình Sâm lái về mất rồi.

Cô đứng sau tấm rèm cửa sổ, xót xa nhìn xuống bóng người dưới lầu.

Chiều nay vừa mới gặp nhau mà, sao tối nay lại qua đây?

Cô không thể đoán được, nhịn không nổi liền gọi cho anh một cuộc, cuộc gọi rất nhanh đã được bắt máy.

Sau khi được kết nối, cô cứ im lặng, không nói được gì.

Cuối cùng là Cố Thành Trung mở miệng: “Hứa Trúc Linh, anh lại nhớ em rồi.”

Chỉ tám chữ ngắn ngủi cũng khiến cho trái tim của cô run lên dữ dội.

Cô mím môi rồi mới lên tiếng: “Sao anh lại đến đây? Có phải bố bức ép anh không?”

“Không có, ông mới đề nghị anh liền đến đây luôn. Bởi vì... anh nhớ em rồi. Dù mới chỉ gặp nhau buổi trưa, anh vẫn cứ nhớ em.”

“Anh cũng muốn đến nói chuyện tử tế với dì, đừng sắp xếp cho em mấy buổi hẹn vớ vẩn nữa, em chỉ có thể là của anh!”

Những lời bá đạo này căn bản không phải là dùng để đàm phán, mà là giọng điệu không cho phép từ chối.

“Anh nghĩ dì sẽ để cho anh vào nhà sao? Mau trở về đi, anh sẽ bị cóng chết mất!”

“Em nỡ để anh chết cóng sao?”

Cố Thành Trung khẽ hỏi.

“Anh...” Cô nhất thời cứng họng không nói nên lời.

Cô tất nhiên là không nỡ, nhưng giờ cô không còn cách nào khác vì chuyện này căn bản cô không có quyền quyết định.

“Anh... anh cứ ngoan cố như vậy, cho anh chết cóng luôn đi, em sẽ không đau lòng cho anh đâu!”

Hứa Trúc Linh tức giận nói, đồng thời cúp luôn điện thoại, kéo rèm cửa lại rồi tắt luôn đèn ngoài ban công.

Cố Thành Trung nhìn thật sâu, ánh mắt trở nên nóng rực, đó chính là ngọn lửa không thể nào tắt giữa trời đông lạnh giá!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng giảm xuống. Phòng của Hứa Trúc Linh cũng chưa bật đèn lại.

Ngược lại Quý Cảnh An lại mở cửa đi ra, ném cho anh một chiếc áo khoác rồi bảo anh mau quay về.

Nhưng Cố Thành Trung từ chối.

“Đêm nay tôi muốn ngủ lại nhà họ Quý.”

“Đừng đùa nữa, cho dù anh có cóng chết ở đây cô cũng sẽ không mở cửa đâu. Anh không phải đắc tội như người bình thường, mà là với sự bao che của nhà họ Quý! Trúc Linh ở nhà anh chịu bao nhiêu là uất ức, ngay cả ba mẹ anh tới đây khấu đầu nhận tội đi nữa cô cũng sẽ không cho mấy người nửa phần thể diện!”

“Anh cho rằng cứ cứ ngoan cố ở đây là được rồi sao? Quá đơn giản rồi!”

“Muốn tôi đi cũng được, nhưng để bà ấy đừng giới thiệu người cho Trúc Linh nữa.”

“Hai người đã li hôn rồi anh còn xen vào chuyện này, quá đáng rồi đó!” Quý Cảnh An tăng giọng, nheo nheo mắt.

“Cho là đã li hôn rồi, người cô ấy tái giá nhất định phải là tôi!”

Những lời này mạnh mẽ vang vọng, chắc như đinh đóng cột.

Anh nhìn sâu vào cửa sổ phòng của Hứa Trúc Linh, trong mắt toàn sự kiên định.

“Nếu anh đã không đi vậy tôi cũng không nhiều lời với anh nữa. Anh cứ ở đây đi, sống hay chết đều không liên quan tới nhà họ Quý!”

Quý Cảnh An trực tiếp quay người bỏ đi.

Ngay lúc này, trên trời bay lất phất từng bông tuyết trắng xóa. Ban đầu chỉ hai ba bông, cuống cùng là từng mảnh lớn rơi xuống.

Tuyết...

Tuyết rơi rồi!

Tháng 12 mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi, anh và cô đã cùng nhau đón tuyết đầu mùa ở nước ngoài.

Cô nói: quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.

Khi nghe những lời này, tim anh bỗng chốc đập mạnh, nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, dường như không tin vào tai mình nữa.

Anh lấy điện thoại ra, ngón tay lạnh lẽo, muốn gửi cho cô một tin nhắn nói tuyết rơi rồi, nhưng lại sợ tiếng chuông báo tin nhắn sẽ đánh thức cô.

“Khụ khụ...” Cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mấy ngày nay lại vất vả quá độ nên sinh bệnh, cơ thể đã sớm không thể chịu nổi. Nhưng anh cứ chống đỡ không được gục ngã, bởi vì... anh vẫn còn một người mà anh chưa bảo vệ thật tốt.

Vào ngay lúc này, cửa nhà họ Quý lại lần nữa mở ra. Anh cứ nghĩ là người khác ra đuổi anh đi, mà không ngờ đó lại là người có vóc dáng nhỏ nhắn, trong tay ôm lấy cái áo khoác to sụ, vội vàng đi tới.

Cô chạy một mạch tới đây, nhanh chóng đem áo khoác của mình choàng lên người anh.

Vì đây là áo nữ nên hoàn toàn không thể so được với dáng người của anh, chỉ có thể miễn cưỡng khoác lên.

“Anh mau gọi điện cho Khương Anh Tùng tới đón, qua dưới mái hiên kia tránh chút đi!”

Cô cầm lấy cánh tay anh kéo đi nhưng kéo thế nào anh cũng không nhúc nhích.

“Anh làm gì vậy, không lạnh sao?”

Cô nhìn Cố Thành Trung trong gió tuyết với vẻ đầy nghi hoặc. Cô mặc nhiều như vậy còn thấy lạnh buốt tận xương, mà anh đứng lâu như thế, cho dù có cơ thể bằng thép cũng chịu không nổi!

“Lạnh, nhưng chỗ này càng lạnh hơn này.” Anh đứng tại chỗ, chỉ chỉ vào vị trí của trái tim trên lồng ngực mình.

Tim cô thoáng chốc run lên.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Cố Thành Trung nói tiếp.

“Nhưng mà, ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, anh liền ấm áp. Cho dù xung quanh có tuyết trắng rơi đầy trời, anh chỉ cảm thấy mình bước vào ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân. Hứa Trúc Linh, anh trúng độc của em rồi, từ lâu đã không còn thuốc chữa nữa!”

Giây tiếp theo, cô được anh ôm vào lồng ngực.

Cho dù toàn thân anh đều là giá rét, nhưng lồng ngực anh vẫn ấm áp như ngày nào.

“Cũng may, anh đợi được em rồi, anh biết em sẽ đi ra mà!”

Những lời này thật nặng nề và sâu kín, thậm chí còn ẩn chứa cả tiếng thở dài nhè nhẹ.

Anh cũng rất sợ, sợ cô sẽ không ra, sợ bản thân thất vọng đến chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play