Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1334 ứng với truyện
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1048. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Trong khi hai người còn đang trò chuyện tán gẫu thì nữ thư ký đẩy cửa bước vào và báo cáo lịch trình tiếp theo, có một cuộc họp rất quan trọng.
Ngôn Phúc Lâm vội vàng ăn tạm hai miếng rồi nhanh chóng đi làm việc, anh giữ cô thư ký ở lại vì sợ rằng Hứa Trúc Linh sẽ cảm thấy buồn chán.
“Em có muốn uống một cốc cà phê không?”
Hứa Trúc Linh khẽ lắc đầu.
“Vậy em có uống nước trái cây không? Có muốn ăn chút đồ ăn vặt không?”
“Đồ ăn vặt sao?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy anh nói vậy thì ánh mắt có chút sáng lên.
Cô thư ký đã thầm hiểu trong lòng, lập tức quay lại nơi làm việc của mình rồi lấy ra một loạt đồ.
Xôi cay, cổ vịt, khoai tây chiên...
Có thể nói là rất có cơ sở.
Tinh thần của Hứa Trúc Linh lập tức tỉnh táo hẳn lên, đã rất lâu rồi cô không được ăn những món ăn vặt ấy, thật không ngờ lại có thể nhìn thấy chúng ở trong văn phòng cao cấp như thế này.
Vốn dĩ nữ thư ký còn có chút khách sáo, nhưng khi hai người vừa ăn vừa uống nước thì cũng mở lòng nói chuyện thoải mái hơn.
Hai người ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Hứa Trúc Linh đã nghĩ rằng cô ấy không lớn tuổi lắm, nhưng phong cách ăn mặc của cô ấy thì khá cổ điển, cô ấy mặc bộ đồ gọn gàng dành cho những quý bà.
Cô đeo một chiếc kính đen, tóc búi cao gọn gàng.
Khi cười, hai má cô vì ngượng ngùng mà đỏ ửng lên.
Đến cả tên của cô ấy nghe cũng rất hay, là Khiếu Lâm Huyền
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.
“Tôi 22 tuổi.”
“Thế ra cô bằng tuổi tôi sao? Cô vẫn còn là một cô gái trẻ, sao cách ăn mặc lại ra dáng người như vậy? Tuy ở công ty có quy định về trang phục nhưng cô có thể trang điểm, đeo kính áp tròng, làm tóc hoặc gì đó mà. Cô có dáng vẻ xinh đẹp và tràn đầy sức sống như vậy, cớ gì lại biến nó trở nên già dặn thế kia?”
“Đúng vậy… Nhưng tổng giám đốc Ngôn là người bắt tôi mặc như vậy. Tôi thường phải cùng anh ấy ra ngoài tiếp khách, rất dễ bị trêu đùa và quá chén, nên…”
“Anh tôi quan tâm cô như vậy sao?” Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc.
Trước kia chưa từng có nữ thư ký nào được Ngôn Phúc Lâm để tâm đến vậy.
“Cũng… cũng không tồi.”
Mặt cô ấy nhất thời đỏ ửng lên, trong mắt không giấu được vẻ ái mộ.
Một đứa trẻ con có thể sẽ không nhận ra, nhưng Hứa Trúc Linh chắc chắn có thể nhìn ra ngay.
“Có phải cô đã thích anh tôi rồi không?”
Khiếu Lâm Huyền nghe thấy vậy, cả cơ thể cô cứng đờ lại, dây thần kinh trở nên căng thẳng.
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa trong vô thức vì sợ lỡ có người thứ ba nghe được chuyện này.
“Cô… cô Linh, biểu cảm của tôi thể hiện rõ ràng như vậy sao? Xin cô nhất định đừng nói ra ngoài, tập đoàn Phát Đạt cấm chuyện tình cảm nơi công sở, hơn nữa nếu để người ngoài biết được tôi có tình cảm đơn phương với tổng giám đốc Ngôn… tôi nhất định sẽ bị đuổi việc, tôi không muốn như vậy!”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, nhưng anh tôi hiện tại đang rất bận rộn công việc, cô cần phải kiên trì hơn.” Cô ân cần nói, cũng không muốn gây khó dễ cho cô ấy.
Cô ấy chính là người hạnh phúc nhất, chưa từng có ai có đủ sự chân thành để Ngôn Phúc Lâm đối xử thật lòng như vậy!
Trước khi chưa tới nhà họ Quý, Thẩm Thanh chính là người đã ở bên cô ấy, tiếp thêm cho cô sức mạnh để trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Sở dĩ cô có thể tự lập được như bây giờ công lao rất lớn là của nhà họ Ngôn!
Bây giờ, cha nuôi của Ngôn Phúc Lâm đã không còn nữa, anh sống một mình trong cô đơn, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu có thể tìm được một người tâm đầu ý hợp thì cô vui mừng còn không kịp!
“Tôi… tôi biết tổng giám đốc Lâm vẫn luôn rất thích cô, cô Linh như vậy quả thật rộng lượng quá, tôi như thế nào cũng vẫn không thể bằng cô, tôi tự biết mình thế nào mà.”
Lâm Thanh Huyền huơ huơ ngón tay, giọng nói có chút buồn, nhưng ngay sau đó thì lại trở nên vui vẻ, quả quyết như đinh đóng cột: “Tôi biết tôi không xứng với tổng giám đốc Ngôn, không bao giờ có thể thay thế vị trí của cô trong lòng anh ấy. Tôi cũng không dám mong cầu điều gì xa vời, tôi chỉ muốn ở lại tập đoàn Phát Đạt này để được nhìn anh ấy nhiều hơn một chút mà thôi.”
“Cô chưa thử cố gắng theo đuổi hết sức, làm sao cô biết mình không thể có được anh ấy? Hãy dành một chút thời gian để tìm hiểu rồi cô sẽ đạt được những gì mình muốn.”
Cô nói bằng giọng an ủi, bất cứ ai cũng đều có quyền dũng cảm theo đuổi thứ mình muốn, dù có phải như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng phải cố gắng chiến đấu quên mình một lần!
Chỉ một lát sau, Ngôn Phúc Lâm đã quay trở lại, Lâm Thanh Huyền cũng vội vàng đi làm công việc của mình.
Khi vừa ra đến cửa, cô quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm, nhưng Ngôn Phúc Lâm vừa về đã vội bật máy tính lên để xử lý công việc mà không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Hứa Trúc Linh bất lực lắc đầu, theo như tình trạng hiện giờ của Ngôn Phúc Lâm, có thể tìm được đối tượng phù hợp thì đúng là một chuyện quái quỷ!
Cô đã đặc biệt cho người mang tới hồ sơ của Lâm Thanh Huyền.
Cô ấy là một nghiên cứu sinh nước ngoài với tấm bằng kép vượt cấp, vốn dĩ trường học muốn giữ cô ở lại để tiếp tục học lên bậc Tiến sĩ và được cấp học bổng toàn phần nhưng cô đã từ chối.
Cô đã quyết định về nước để phát triển, hơn nữa cô cũng có gia thế hiển hách, thuộc dòng dõi danh giá, hóa ra cô lại là con gái của Hiệu trưởng trường Đại học Đà Nẵng!
Cô học theo ngành tài chính, học chuyên ngành luật tự chọn, vào làm công ty nào cũng như nhau, nhưng cô lựa chọn tới đây làm thư ký cho tập đoàn Phát Đạt, thật đúng là phí phạm nhân tài!
Một cô gái tốt như vậy, lại ngày nào cũng ở trước mặt Ngôn Phúc Lâm, chẳng lẽ lại không có một chút động lòng nào sao?
Hứa Trúc Linh có chút buồn bực, nói: “Anh, anh nghĩ thế nào mà lại tuyển cô nữ thư ký ấy thế?”.
Truyện Ngược“Cô ấy vô cùng thông minh và cẩn thận, có thể kiểm tra, đối chiếu tài liệu trong mỗi cuộc họp, nhỡ rõ từng mối quan hệ với các thành viên hội đồng quản trị và sẽ tìm hiểu trước sở thích của các mối làm ăn xã giao. Cô ấy thật sự rất xuất sắc, vừa hay cái người thư ký trước đây của anh mới nộp đơn xin từ chức và giới thiệu cô ấy, chưa hết thời gian thử việc cô ấy đã được nhận vào làm nhân viên chính thức rồi.”
“Thế anh đã xem qua hồ sơ xin việc của cô ấy chưa?”
“Anh chưa xem, có chuyện gì sao? Anh chỉ biết rằng cô ấy đã tốt nghiệp Đại học và vừa mới trở về nước để tự phát triển.”
“Anh này, ngày nào cũng có một người phụ nữ lắc lư trước mặt anh mà anh cũng không có chút gì rung động sao?”
Ngay khi cô vừa dứt lời, Ngôn Phúc Lâm đã không ngần ngại mà cốc vào đầu cô một cái.
“Em đang ở đây nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chỉ là mối quan hệ bình thường giữa nhân viên và cấp trên thôi. Em cho rằng anh là loại người như vậy sao?”
“Anh rất quan tâm đến cô ấy, còn sợ cô ấy quá chén nữa mà!”
“Cô ấy cũng là con gái mà, lại vừa mới tốt nghiệp xong, có thể giúp được thì giúp một chút, anh cũng đâu phải một ông chủ mất trí. Thôi được rồi, em đừng suy luận linh tinh nữa, hiện tại anh không có suy nghĩ gì khác đâu. Tập đoàn Phát Đạt trước kia gặp phải khó khăn, thời gian gần đây mới bình ổn, cải thiện được một chút nên anh chưa muốn dành thời gian để tâm đến những chuyện tình cảm nam nữ như thế.”
“Nếu em thật sự quan tâm đến anh của em, thì cố gắng làm việc chăm chỉ đi, lợi nhuận sau này chúng ta sẽ chia đôi!”
“Được được được, sau này anh đừng hối hận là được.”
Cô lè lưỡi trêu chọc.
Nếu hai người thật sự có duyên, dù sớm hay muộn rồi cũng sẽ về bên nhau thôi.
Cây vạn tuế, cũng đến thời điểm nở hoa.
Cô đã chán ngấy những chuyện ở văn phòng, muốn đi ra trung tâm thương mại xem một lát, tiện thể mua vài bộ quần áo cho Cố Hy.
Cố Hy bây giờ lớn rất nhanh và đã bắt đầu bập bẹ tập nói, dường như cậu bé đang rất muốn nói chuyện.
Cậu bé rất thông minh, đôi mắt to tròn đen láy thường xuyên mở to nhìn mọi người mỉm cười.
Đến cả Quý Thiên Kim cũng phải yêu quý đứa trẻ này đến mức ngày nào cô cũng ôm nó trong lòng.
Hứa Trúc Linh bước vào trung tâm thương mại, đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, nhìn thấy đồ mình thích liền chạy ra mua ngay.
Cô đang định bước tới thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Cố Thành Trung sao?
Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, đeo kính râm và đeo khẩu trang, đi với dáng vẻ vội vàng, trong chốc lát liền biến mất ở đầu cầu thang.
Tuy rằng anh che mặt rất kín, nhưng bóng dáng, thân hình ấy đối với cô lại vô cùng quen thuộc.
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây, không phải lúc này anh đang ở tập đoàn Cố Linh sao?
Cô nhất thời tò mò liền đuổi theo sau, nhưng không thấy anh ta đâu nữa.
“Anh ấy tới đây làm gì cơ chứ?”
Hứa Trúc Linh khẽ nhướn mày, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là trung tâm thương mại mà tập đoàn Cố Linh đầu tư.
Tối hôm đó, cô về đến nhà, như thường lệ bật máy tính lên.
Bởi vì cô biết, Cố Thành Trung sẽ gửi mail cho cô ấy....