Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1329 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1043. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Bàn tay của Cố Thành Trung sờ soạng lung tung trên không trung, có chút không thể tin nổi mà cau mày.
"Trúc Linh, làm sao vậy?"
"Hôm nay anh lấy được thuốc giải rồi đúng không? Vậy chuyện ở bên này chắc là anh cũng có thể giải quyết triệt để rồi?"
"Ừ, anh đã chuẩn bị mọi thứ và đang chờ thu lưới."
"Được rồi, anh cứ đối phó với những kẻ xấu đó cho thật tốt, còn tôi sẽ không dây dưa nữa. Bây giờ thì tôi cuối cùng cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa. Chín giờ sáng mai, hãy mang giấy đăng ký kết hôn đến Cục Dân sự để giải quyết cho xong chuyện ly hôn đi. Tôi sẽ không mang theo bất cứ thứ gì, tôi chỉ muốn Cố Hy thôi, và tôi sẽ rời khỏi nhà. Dù sao thì lúc kết hôn rồi dọn đến đây thì tôi cũng không mang theo gì nhiều."
"Trúc Linh, em đang nói cái gì vậy?"
Lông mày của Cố Thành Trung chùng xuống, nếp gấp ở giữa hai đầu lông mày xếp thành từng lớp giống như một ngọn đồi nhấp nhô.
Hứa Trúc Linh lúc này khiến anh khẩn trương một cách kỳ lạ.
Đôi lông mày hờ hững, đôi mắt nhìn anh không hề chứa một tia cảm xúc nào, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng, lãnh đạm.
Cô lùi lại một bước, dứt khoát tạo ra khoảng cách với anh.
Rõ ràng là chỉ cách một bước, nhưng lại không thể vượt qua như thể họ cách nhau cả một con sông.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô biến thành thế này.
"Thôi, Trúc Linh, con mau đi mặc quần áo vào đi, nếu cậu không hiểu thì cứ đi hỏi bố của cậu đi. Trúc Linh, chúng ta đi thôi."
Quý Thiên Kim lười nói nhảm với anh, cứ thế nắm tay Hứa Trúc Linh rời đi.
Vai của cả hai chạm nhẹ vào nhau.
Hứa Trúc Linh bước đi, nhưng từ cổ tay cô truyền đến một sức mạnh bốc lửa.
Cố Thành Trung đang nắm chặt lấy tay cô.
"Trúc Linh."
Hai chữ này trầm thấp khàn khàn, còn mang theo sự thâm tình trong đó.
Cố Thành Trung yêu cô, cô cũng yêu anh, anh không muốn khiến cô chịu tủi thân, nhưng... người khác lại muốn.
Hôn nhân vốn không phải chuyện của hai người, mà là của cả hai gia tộc.
Cô mang theo tấm niềm nở vui vẻ đến nhà họ Cố đâu phải là để chịu đựng sự chèn ép.
Cố Chí Thanh không đủ tư cách để đối xử với cô như thế này, mà vợ của ông ấy cũng không đủ tư cách.
Cho dù cô có yêu Cố Thành Trung đến thế nào, nhưng nếu cứ phải nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác thì con người cũng có giới hạn chịu đựng của họ.
Khi Cố Chí Thanh tát cô một bạt tai và không cho cô cơ hội để giải thích thì trái tim cô... đã hoàn toàn tan nát.
Cái lạnh thấu xương này giống như rơi xuống hầm băng vậy.
Cô không hề quay đầu nhìn lại, cũng không có cãi lại mà chỉ muốn có được một chút tự do.
Sức lực của cô không lớn, nhưng cô có sự quyết tâm!
Hứa Trúc Linh nghĩ rằng sau khi giải thoát thì chính mình sẽ rất đau đớn, nhưng trên thực tế...
Trái tim cứ như bị gai nhọn đâm xuyên qua vậy, nhưng sau một hồi đau đớn thống khổ thì trong lòng lại chẳng còn một chút cảm giác nào khác, thật kỳ lạ.
Làm sao có thể không đau khi phải từ bỏ người mà mình yêu thích?
Có thể là cô đã đau đến tê liệt, đã dần quen với nỗi đau này nên không còn cảm nhận được gì nữa chăng?
Cố Thành Trung trơ mắt nhìn nhà họ Quý dẫn Hứa Trúc Linh cùng rời đi, sắc mặt anh vô cùng u ám, nhanh chóng lao vào trong phòng bệnh.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Cố Chí Thanh cảm thấy chột dạ nên đã kể lại toàn bộ sự việc.
Nghe vậy, Cố Thành Trung lại bình tĩnh khác thường, sau khi xác định vợ không sao thì anh lập tức điều tra máy quay giám sát.
Anh chỉ nhìn thấy Tạ Quế Anh và một bác sĩ khác ra vào.
Vị bác sĩ kia luôn cúi gằm mặt và cố gắng né tránh sự theo dõi của máy quay giám sát, vì vậy trong toàn bộ quá trình đều không thể nhìn rõ anh ta trông như thế nào.
Anh gọi Nguyên Doanh đến, thuốc giải độc cần phải được uống trong một thời gian ngắn và liều lượng phải được kiểm soát chặt chẽ.
Anh không kịp tìm hiểu hết mọi chuyện đã phải đi điều tra chuyện trước đó.
Vậy là Nguyên Doanh lền giải thích toàn bộ câu chuyện, kể từ khi họ tiếp cận Tạ Quế Anh thì họ đã bắt đầu dần bị nhiễm độc.
Chất độc theo các hương liệu mà xâm nhập vào cơ thể thông qua đường hô hấp, cứ ngấm dần theo thời gian thì ý thức tinh thần của con người cũng dần suy yếu, tính tình bất ổn, cực kỳ dễ bị người ta khống chế.
Mà bà chủ bị quản thúc nhiều năm đã sớm mê mang thiếu tỉnh táo từ lâu rồi.
Khi Cố Chí Thanh nghe thấy điều này thì toàn thân cứng đờ vì sốc.
Chẳng trách ông ấy lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng ông ấy lại không thể tập trung và suy nghĩ sâu xa nên đã bị những biểu hiện bề ngoài lừa gạt.
Bệnh viện đã lấy máu của bà chủ và tìm ra thành phần của chất gây ảo giác còn sót lại trong đó.
Vậy nên những gì bà chủ nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Bà chủ cũng nhanh chóng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Cố Chí Thanh liền thở phào nhẹ nhõm.
"Hứa Trúc Linh đâu? Mau bắt cô ta lại đây đi, cô ta muốn giết tôi."
"Rốt cuộc bà đã nhìn thấy cái gì vậy?"
"Tôi... tôi thấy cô ta đang cầm một con dao muốn giết tôi, cô ta cười rất ghê rợn, trên tay còn có vết máu nữa. Cô ta còn muốn đóng cửa sổ và ném tôi xuống dưới…"
"Đóng cửa sổ? Cô ấy đâu có..."
Cố Chí Thanh nhớ lại lúc ông ấy chạy đến thì Hứa Trúc Linh đang cố gắng cứu người chứ đâu phải muốn đóng cửa sổ.
Hiểu lầm... Mọi thứ đều là hiểu lầm.
Uổng cho ông ấy thông minh cả một đời, không ngờ đến khi về già lại hồ đồ như vậy.
Ông ấy thế mà lại bị một con nhóc dối trá dắt mũi chạy vòng vòng.
Cho đến giờ Tạ Quế Anh vẫn chưa xuất hiện, tìm khắp cả bệnh viện cũng không có, cũng không biết cô ta đã đi đâu.
"Cố Thành Trung đã đi điều tra, người của Phó Minh Nam cũng đã được cử đến. Lý do tại sao anh ấy để bà chủ đi cũng một phần là vì chiến lược của anh ấy. Anh ấy đã sớm nhận ra rằng Tạ Quế Anh có vấn đề nên rõ ràng anh ấy cố ý làm như vậy."
"Phó Minh Nam!"
Cố Chí Thanh nắm chặt tay đến mức kêu cót két, vào lúc này ông ấy thật sự muốn trực tiếp giết chết Phó Minh Nam.
Nhưng điều quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là Hứa Trúc Linh.
Trong hai tháng qua, ông ấy lại quá mức hồ đồ mà dần dần tin tưởng Tạ Quế Anh, để rồi nảy sinh nhiều mối nghi ngờ với Hứa Trúc Linh.
Ông ấy còn không nhận ra rằng mình đang bị đánh thuốc, thậm chí ông ấy còn nghi ngờ cô!
"Gọi cho chú ba và nói cậu ấy đến gặp bố!"
Ông ấy gấp gáp đến nhảy dựng lên.
Mà lúc này Cố Thành Trung đã kiểm tra máy quay giám sát đường xá xung quanh bệnh viện nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Tạ Quế Anh.
Anh yêu cầu Khương Anh Tùng tiếp tục điều tra, còn anh thì tự mình trở lại bệnh viện.
Khuôn mặt anh vẫn luôn u ám khó coi, lông mày cau lại, không có một khắc nào là giãn ra.
Nhìn thấy Cố Thành Trung bước vào, Cố Chí Thanh lập tức nói: "Con đến vừa đúng lúc, bây giờ tạm gác lại mọi chuyện trong tay đi. Ưu tiên hàng đầu là đến nhà họ Quý và đưa Hứa Trúc Linh về đây cho bố. Bố sẽ đích thân xin lỗi, cho dù muốn bố quỳ xuống cũng được, thật sự là bố đã hiểu lầm đứa trẻ này rồi!"
"Không đi được."
Cố Thành Trung nói một cách dứt khoát, giọng điệu không thể thay đổi được.
"Cái gì?"
Cố Chí Thanh kinh ngạc nhìn anh, nghi ngờ rằng chính ông đang bị ảo giác thính giác và trúng độc càng nghiêm trọng hơn.
"Con... con đã uống thuốc giải chưa? Con vẫn chưa nhìn rõ tình hình sao?"
"Con đã sớm uống thuốc giải độc rồi, từ đầu đến cuối con đều rất tỉnh táo và giữ được lý trí. Nhưng lần này Trúc Linh bỏ đi là đúng. Cô ấy đã chịu đựng quá nhiều chuyện tủi thân rồi, giờ con cũng nên gánh chịu hậu quả."
"Là ly hôn đấy! Loại hậu quá này con có thể gánh chịu nổi sao?"
"Con muốn chính thức theo đuổi cô ấy một lần nữa ngay trước mặt nhà họ Quý. Mấy ngày nay mẹ đã cho cô ấy quá nhiều sự ủy khuất, và con cũng cần phải giải quyết xong chuyện này trước đã. Tất nhiên là việc này cũng cần sự hợp tác của mọi người."
"Ừ, bố và Úy Như đã làm quá nhiều chuyện sai lầm."
Cố Chí Thanh thở dài nói.
Nhớ đến vẻ mặt thất vọng của Hứa Trúc Linh khi rời đi lại khiến ngón tay ông ấy không khỏi run lên.
Ông ấy tự trách mình bốc đồng, bây giờ mà đẩy mọi lỗi lầm cho chất gây ảo giác thì cũng không phải hoàn toàn đúng đắn.
"Là nhà họ Cố có lỗi..."
Cố Chí Thanh thở ra một hơi đục ngầu và khẽ nói: "Sai lầm của bố rất nghiêm trọng, gia đình các con vốn đang hạnh phúc như vậy mà lại bị bố phá hoại. Con nói đúng, hãy đường hoàng theo đuổi con bé một lần nữa trước mặt nhà họ Quý, còn bố cũng nên chân thành xin lỗi Trúc Linh. "
"Chuyện này để ngày mai lại nói tiếp đi, bố hãy chăm sóc mẹ trước đã."
Cố Thành Trung xoa xoa huyệt thái dương.
Dù anh đã hạ quyết tâm nhưng tất nhiên trong lòng vẫn rất nặng nề.
Lý do anh đồng ý ly hôn là vì tôn trọng cô.
Nếu đã làm tổn thương trái tim của một người thì chúng ta nên chấp nhận mọi hình phạt.
Dường như anh chưa từng chân chính theo đuổi cô, lúc đầu địa vị của hai người không bằng nhau nên cô vẫn luôn phải cẩn thận từng li từng tí.
Giờ đây họ đã có địa vị ngang bằng, dù kể về thân thế hay là tinh thần thì cô đều không hề yếu hơn anh.
Tình yêu tương xứng, người yêu xứng đôi vừa lứa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT