Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1305 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1019 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

“Cậu… cậu cũng chỉ là con cháu, nếu bố cậu ở chỗ này cũng không dám nói chuyện như vậy với tôi!” Phu nhân tức giận nói.

Phó Minh Tước nghe vậy cười nhạo nói: “Bố tôi thích bà, nên đương nhiên sẽ nghe lời bà nói, nhưng bà là ai? Phó Minh Nam lấy mẹ của tôi nhưng mà chỉ là để che dấu chuyện tình cảm không bình thường của mình mà thôi, không để ý đến sống chết của mẹ của tôi, đối với ông ta thì tôi chỉ như là con rối gỗ, còn con dao thì nằm trong tay ông ta kìa.”

“Nếu vậy thì chuyện tôi biến thành như bây giờ chắc chắn không thể không liên quan đến bà. Tôi là người có thù tất báo, bà nói xem, tôi có nên ra tay với bà không?”

“Cậu...”

Phu nhân nghe vậy tức giận đến nỗi không nói nổi một chữ.

Phó Minh Tước cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với bà ta: “Hôm nay, tôi muốn gặp Cố Thành Trung, hãy gọi anh ta ra đây nếu không tôi sẽ cho nổ ở đây san bằng chỗ này.”

Trong lòng Hứa Trúc Linh cũng nóng lên khi nghe thấy những lời độc đoán như vậy.

Cô đứng phía sau của anh ta, dáng vẻ rất hiên ngang, nếu như chị cô còn sống để chứng kiến cảnh này thì thật tốt.

Anh ta không thể bảo vệ tốt chị cô nên đem phần tiếc nuối này đền bù lại cho cô.

Phu nhân tức đến nỗi đỏ cả mặt, Tạ Quế Anh cau mày nói: “Anh ấy uống nhiều quá, không tiện đi ra, tôi dẫn cô đi gặp anh ấy. Nhưng mà... Phó Minh Tước không được phép đi theo, nếu không thì nhà Cố chúng tôi sẽ không chấp nhận.”

“Nhà họ Cố chúng tôi? Từ lúc nào mà cô trở thành người nhà họ Cố vậy?” Phó Minh Tước khinh thường nói, từ đầu đến cuối thái độ của anh ta đối với Tạ Quế Anh đều là thái độ khinh miệt. “Nếu như không phải cô quanh năm đều đi theo phu nhân thì tôi cũng không biết cô là củ hành tây hay củ tỏi, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, cô sẽ không nhận được cái gì tốt đâu.”

“Cho dù có là Phó Minh Nam có ở đây cũng vô dụng.”

“Vậy sao? Từ lúc nào mà ở nhà họ Cố lại đến lượt người ngoài ra lệnh?”

Đúng lúc này giọng nói lạnh lùng của Cố Thành Trung truyền đến.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hứa Trúc Linh run lên.

Cô ngước mắt nhìn, thời điểm nhìn thấy anh đi ra hốc mắt cô bỗng ươn ướt.

Người anh toàn mùi rượu, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, đâu có bộ dáng lảo đảo vừa nãy.

Anh đi xuống cầu thang, lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh.

Lúc anh lạnh lùng nhìn cô, khiến cô có một cảm giác vô cùng xa lạ.

Đây chính là Cố Thành Trung mà cô biết quen sao?

Vì sao... vì sao lại khác nhau như vậy?

“Cố Thành Trung….”

Cô lẩm bẩm tên anh.

“Em còn biết trở về sao? Hai mươi ngày này trôi qua rất tốt đúng không?”

“Anh… anh nói vậy có ý gì? Đó là do em bị bắt cóc.”

“Bắt cóc? Ồ, không có ai gọi tôi uy hiếp đòi tiền, không uy hiếp lấy mạng tôi, cứ đem nhốt em hai mươi ngày rồi lại thả ra? Vậy mà gọi là bắt cóc? Hứa Trúc Linh, trình độ nói dối của em từ lúc nào trở nên kém vậy?”

Cố Thành Trung châm chọc, lời này rơi vào tai cô đều như biến thành gai nhọn.

Mỗi lần một cây, đều đâm thật sâu vào trong trái tim cô, đau đến thấu tận tâm can.

Anh... vậy mà có thể nói cô như vậy?

“Anh... anh không tin em sao? Anh đang nghi ngờ em với Phó Minh Tước?”

“Nhìn xem, anh ta đem em đi, hôm nay lại vì em mà làm loạn nhà họ Cố, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Không phải tôi không tin em, mà là những chuyện em làm đều không đáng tin. Hứa Trúc Linh, tôi thật sự quá thất vọng về em!”

Câu nói sau cùng, anh nói thật nặng nề.

Hứa Trúc Linh...

Tôi thật sự quá thất vọng về em…

Khi nghe đến đây, cả người cô trở nên mềm nhũn, nếu không nhờ Phó Minh Tước đỡ kịp lúc thì cô đã ngã trên mặt đất.

Cô không tin nổi, nhìn vào đôi mắt phượng của anh, nó như hồ nước sâu không thấy đáy, nhưng lại không có bất kỳ gợn sóng nào.

Đôi mắt này... đã từng tràn đầy tình cảm, nhưng hiện tại... không còn một chút gì nữa.

“Cố Thành Trung… Đây là điều anh muốn nói với tôi sao? Được, anh luôn miệng chất vấn tôi, vậy còn anh thì sao? Quan hệ của anh với Tạ Quế Anh là như thế nào? Tại sao anh lại cố ý để Phó Minh Tước đi? Tại sao?”

Mỗi một chữ mà cô nói ra đều như đâm vào trái tim, vô cùng đau đớn.

Tình yêu của anh đã có bao nhiêu ngọt ngào thì giờ đây có bấy nhiêu cay đắng…

Đau tận xương tủy, máu chảy đầm đìa…

Hứa Trúc Linh không tin nổi tình cảm sau ba năm mà chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất.

Cố Thành Trung nghe vậy, đôi mắt híp lại, trước mặt của cô, anh kéo tay Tạ Quế Anh, ôm cô ta vào trong ngực.

“Như cô nhìn thấy.”

Ngắn ngủi bốn chữ đã cho cô thấy rõ tất cả vấn đề.

Như cô nhìn thấy….

Kết quả đã như vậy, còn tìm hiểu quá trình làm gì, còn có ý nghĩa ư?

Cô như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, tay chân lạnh buốt.

Cô ngẩn ngơ không nói thành lời, phu nhân xông lên đẩy mạnh một cái cho cô mau đi khỏi đây.

“Cô không nên ở chỗ này tự làm mất mặt mình, cô là loại đàn bà bẩn thỉu, ở bên ngoài như vậy mà còn có mặt mũi trở về, quả thực cô đã làm mất mặt nhà họ Cố. Ngày mai là thứ hai, cục dân chính mở cửa, chúng ta sẽ ly hôn.”

“Ly hôn?”

Hai chữ này đối với cô thật là khó nghe.

“Đúng vậy, là ly hôn.”

Cố Thành Trung nhìn chằm chằm vào cô lặp lại một lần nữa.

Vào ngay lúc đó, trong một cái chớp mắt, trời đất quay cuồng.

Hứa Trúc Linh cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, không có lấy một điểm tựa, lập tức ngã xuống.

Phó Minh Tước vững vàng đỡ được cô, liên tục nhấn vào nhân trung của cô thì cô mới tỉnh lại.

Cô rất hy vọng tất cả những gì vừa rồi xảy ra chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Cô thậm chí còn hận Phó Minh Tước vì sao lại khiến mình tỉnh lại, nếu cô không tỉnh lại thì vấn đề này sẽ không bị lôi ra.

“Hứa Trúc Linh, sao cô lại yếu đuối như vậy? Chị của cô so với cô thì mạnh mẽ hơn. Tạ Quế Anh đang chiếm tổ chim ác, là vị trí của cô, chả lẽ cô lại chịu để yên cho cô ta chiếm sao?”

Chim bồ câu chiếm vị trí của chim ác...

Đúng vậy, cô ta đã lấy đi tất cả của mình mà không cần tốn nhiều sức, mình không thể nhận thua như vậy được.

Cuối cùng, cô cũng đã mạnh mẽ hơn, chính là Cố Thành Trung khiến cô trở nên như vậy.

Để cô làm một con đà điểu lần nữa sao?

Cô nắm chặt nắm đấm, đứng thẳng người.

Dù gầy yếu nhưng tấm lưng của cô lại thẳng tắp mạnh mẽ giống như được thêm vào xi măng cốt thép.

“Cố Thành Trung, ly hôn sao…? Tất nhiên là được.”

“Thật sao?”

Tạ Quế Anh lên tiếng đầu tiên, không kìm lại được sự hưng phấn.

Còn Cố Thành Trung chỉ nhìn cô, không nói một lời tựa như biết rằng cô không chỉ đơn giản như vậy.

“Lần trước, anh hiểu lầm tôi với Jane có quan hệ, anh đã viết đơn ly hôn rồi. Anh đường đường là một người đàn ông, anh không biết tính sao, nếu anh đã quên thì có thể nhờ Khương Anh Tùng in lại một bản khác.”

“Đường đường là giám đốc Cố, chắc sẽ không lật lọng đâu nhỉ? Nhưng mà,anh nói lời không giữ lấy lời, đi vứt bỏ vợ của mình. Sao anh có thể làm ra hành động nhỏ nhen như vậy?”

Hứa Trúc Linh nói.

Muốn để cô ly hôn sao, không thể nào.

Mối tình này không có vấn đề gì, cô cũng không sai, vẫn nguyện tin tưởng Cố Thành Trung.

Cô không tin tình cảm của 3 năm không bù lại được 20 ngày mất tích.

Lúc trước, anh vô cùng kiên định với cô, cho dù hiểu lầm cô với Jane cũng không từ bỏ.

Nhưng bây giờ có vẻ như đã đổi thành một người khác.

Nhất định có uẩn khúc bên trong, cô không thể từ bỏ! Nếu từ bỏ thì cô thật sự sẽ không còn gì nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play