Tóc cũng hoa râm một tảng lớn, ánh mắt cũng đục đi rất nhiều.
Nhưng ánh mắt nhìn bà vẫn như nhiều năm trước, cho dù có trải qua nhiều như vậy năm, dường như vẫn luôn không thay đổi.
Bà run rẩy vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt tang thương của ông, nhưng tay nâng lên tới giữa không trung thì lại lại cứng ngắc mà buông thõng xuống.
“Ông… Tôi và ông đã không còn lời nào để nói, từ một khắc ông đưa tôi cho Phó Minh Nam kia, chúng ta cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”
Bà nhẫn tâm nói, giọng nói lạnh nhạt, mang theo vẻ quyết tuyệt.
Lời này giống như sấm sét, hung hăng gõ lên trái tim của ông.
Thân mình ông lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.
Nếu không có Cố Thiện Linh đỡ lấy, chỉ sợ ông đã té ngã trên mặt đất rồi.
“Bà… bà đang oán tôi đúng không?”
“Chẳng lẽ không nên sao? Ông có biết cái tên cầm thú Phó Minh Nam kia, mấy năm nay đã đối xử với tôi thế nào không? Ông luôn mồm nói yêu ôi, không muốn để tôi đi chết, ông cho rằng là yêu tôi sao?
Không, ông chỉ là đang yêu bản thân ông mà thôi”
“Ông sợ tôi chết rồi, ông sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, ông không muốn chia xa với tôi, cho nên ông vì tư lợi, dùng danh nghĩa của tôi, đưa tôi cho Phó Minh Nam, để cho ông ta cứu tôi. Ông thâm nghĩ để cho tôi sống, vậy thì ông còn có động lực sống sót mà thôi.”
“Cố Đình Sâm, ông và tôi cáo biệt nhau, chắc hẳn là người dưng nước lã rồi.”
Cố Đình Sâm mấp máy cánh môi, ông muốn nói cái gì đó, nhưng dường như ông bị mất tiếng, không nói ra được một chữ nào.
Mỗi một câu mỗi một chữ mà Úy Như nói, đối với ông mà nói đều là khổ hình nhân gian.
Ông không ích kỷ như vậy.
Ông muốn bà sống sót, dù sao sinh ly cũng tốt hơn là tử biệt.
Nhưng ông không ngờ tên cầm thú Phó Minh Nam này, thế mà lại xuống tay với bà, bức bà thành kẻ điên.
Ông muốn giải thích cho mình, nhưng mà ván đã đóng thuyền, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ánh sáng trong mắt ông dần dần trở nên ảm đạm, không khí cũng yên tĩnh đi vài phần.
Đam Mỹ HayCuối cùng là Tạ Quế Anh lên tiếng, nói bà chủ không thích hợp đứng đầu gió, mới vừa xuống máy bay trở về, đi tàu xe mệt mỏi, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
Bà chủ nhất định không chịu ở lại nơi này, cuối cùng cũng chuyển tới chỗ ở của Cố Thành Trung.
Thậm chí bà cũng không để cho Cố Đình Sâm đi theo, trong phạm vi tầm mắt của bà, tốt nhất cả đời cũng không muốn nhìn thấy bóng dáng của ông ta, bằng không bà sẽ nhớ đến sự quyết tuyệt của ông lúc trước đã bỏ lại bà.
Sẽ nhớ đến cái tên cầm thú Phó Minh Nam kia, rốt cuộc đã làm cái chuyện vô liêm sỉ gì với bà.
Cố Đình Sâm nhìn theo xe rời đi, một ông cụ già, cô độc mà đứng ở cửa nhà cũ, bóng dáng nhìn lại thấy cô đơn tiêu điều.
Mà từ đầu đến cuối, bà chủ cũng không có liếc mắt nhìn ông một cái.
Rất nhanh đã tới chỗ ở của Cố Thành Trung, chú An sắp xếp phòng ở, bà chủ để cho Hứa Trúc Linh đi thu dọn phòng cho bà.
Sau khi mọi người còn lại đi xuống, Hứa Trúc Linh thuần thục giúp bà mở cửa sổ thông gió ra.
“Mẹ, ga trải giường đều được đổi mới hết đó, con giúp mẹ phơi nắng một chút, buổi tối ngủ sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Đồ dùng cá nhân của mẹ cũng đều chuẩn bị xong hết rồi, dùng không quen nói thì nói cho con biết, con đi chuẩn bị lại cái khác cho mẹ”